Chap 27 : Thắng Thua Gì Nữa! Tui Sắp Toang Rồi Đây Nè!!

"NÀOOOOOO!!! CHÚNG TA BẮT ĐẦU VỚI TRẬN CHUNG KẾTT!! BAKUGO KATSUKI! VỚ SỢT--HAKAI SURU!!"

Cả sân vận động nổ tung khi Bakugo Katsuki và Hakai Suru bước vào sân đấu.

Hai người, hai ngọn lửa bùng cháy không kém gì nhau, một bên là sự dữ dội hung hăng, bên kia là hỗn loạn của kẻ điên sẵn sàng thách thức mọi giới hạn.

Cả hai lao vào nhau như hai cơn bão. Lửa nổ tung, máu chớp sáng. Em dùng một phần "Kẻ Tàn Sát", khiến mặt đất dưới chân cô nứt ra vì áp lực máu đột ngột bị cưỡng ép biến hình.

Em cười phá lên, né tránh, phản công, như thể đây là bữa tiệc của đời mình.

"HA! TỚI NỮA ĐI BAKUGO! CHƠI TỚI BẾN LUÔN!!"

Bakugo không nói lời nào, chỉ đáp trả bằng một cú nổ lớn, ánh sáng đỏ cam lóe lên giữa không trung. Khán giả nín thở theo dõi từng pha va chạm khủng khiếp.

Em liên tục áp đảo, từng bước một ép Bakugo vào thế phòng thủ.

Nhưng rồi...

Giữa lúc Hakai lướt qua cú nổ, chuẩn bị tung đòn kết liễu—em khựng lại.

Đột nhiên, cả người em như đông cứng. Mắt hơi mở to, vai run nhẹ.

"…Thấy m* rồi,"

Em lẩm bẩm, nụ cười tắt ngấm.

"Nãy hăng quá… quên mất… dùng sức mạnh liên tục ở mức cao nên máu nó dồn lên rồi…"

Khán giả ngơ ngác, Bakugo vẫn hăng máu lao lên với một cú nổ nữa—nhưng em đã né sang một bên… và rời khỏi sàn đấu.

"!!! HAKAI SURU RỜI KHỎI SÀN ĐẤU!!! BAKUGO KATSUKI CHIẾN THẮNG!!!" – Giọng Midnight chấn động khắp sân.

Bakugo dừng lại giữa sân, cau có nhìn theo bóng em:

"CON ĐIÊN KIAAAA!! MÀY RỜI SÂN LÀM CÁI QUÁI GÌ!!?"

Hắn bước tới, chuẩn bị túm áo em tiếp tục trận đấu—nhưng em đã ngồi sụp xuống, cánh tay rũ xuống, đầu cúi gập.

Rồi em ho.

Ho vài tiếng. Sau đó, máu bắt đầu nhỏ từng giọt… từ mắt. Rồi mũi. Rồi miệng. Rồi cả tai.

Em không rên la. Không gào khóc. Chỉ ngồi đó, cười nhạt một cái, mặt tái đi.

Bakugo khựng lại.

"N-Này… mày sao thế…?"

Giọng hắn lần đầu dịu xuống giữa sân đấu, không còn cái gắt gỏng như mọi khi. Hắn đưa tay ra, như định đỡ em đứng dậy—

"TRÁNH RA!" – Đội y tế hô lên, chen vào, nâng em dậy thật nhanh.

Một bác sĩ nhìn đồng nghiệp:

"Máu lên não quá mức… nếu chậm chút nữa có thể mất ý thức rồi."

Bakugo đứng đó, hai tay nắm chặt, mặt cau lại không nói nổi lời nào. Cả sân vận động lặng thinh khi Midnight thông báo:

"Trao huy chương sẽ bị hoãn lại... Hakai Suru đang được đưa đi cấp cứu."

------------

"NGỒI YÊN ĐÓ , HAKAI SURU!!!" – Giọng của Recovery Girl vang lên như... sấm trên đầu mùa.

Em ngồi bẹp trên giường y tế, tóc tai rối như tổ quạ, hai tay run run ôm cái đầu băng băng, mồm lí nhí:

"Cháu…cháu mới ra sân thôi mà…"

 – Cụ bật mode quát chưởng

"CÁNH TAY VỪA CHỈ VỪA ĐÚNG 89%, MỚI VỪA THOÁT CHẾ ĐỘ MỀM NHŨN, GIỜ LẠI RA SÂN NỮA À?? MUỐN TÀN PHẾ À???"

Các nhân viên y tế vừa lau máu lem trên mặt em, vừa liếc nhau trong im lặng căng thẳng, như đang lau xác ướp tập đi trốn viện lần 2.

Em thì vừa run, vừa tủi thân khóc hu hu như con mèo ướt:

"Hức… em chỉ muốn đánh với bạn bè cho vui thôi mà…" 😢

"Ai cho phép mày định nghĩa vui là rụng tai mửa máu vậy hả???!!!"

BANGGGGGG!!!

Cửa phòng y tế bật tung như bão cấp 12 vừa ghé thăm.

CẢ LỚP 1-A TRÀN VÀO NHƯ BẦY THÚ HOANG — vâng, chính xác là hỗn loạn với đủ cung bậc âm thanh:

"HAKAIIIIIIIII!!!"

"MÀY ỔN KHÔNGGGG??" 

"SAO LẠI CHẢY MÁU Ở TAI LUÔN ZẬY???""CHO EM ÔM MỘT CÁI!!" 

"ĐƯA EM VÀI MÁU NGHIÊN CỨU CHƠI!!!"

Cả phòng y tế thành cái… hội chợ.

Bakugo thì đứng khoanh tay gần đó, mặt đen như đít nồi, nhìn em chằm chằm.

"CON ĐIÊN NÀY… TỰ NHẢY KHỎI SÂN LÀM CÁI KHỈ GÌ!!!" – Hắn gầm rồi cốc một cái rõ đau vào đầu em.

"ÁAAAAAAA!!! ĐÂY LÀ HÀNH HUNG BỆNH NHÂN!!!" – Em gào rú như bị bắt cóc, ôm đầu lăn trên giường.

Kirishima & Deku thì giật mình nhào vào can:

"Bình tĩnh nào Kacchan!! Đ-ĐỪNG BẠO LỰC Ở PHÒNG Y TẾ!!!"

-Izuku nói, nhưng em biết thừa cậu nhóc sợ run người -))

"Nó sắp tắt thở rồi còn gì!!"

Em vẫn lăn qua lăn lại, ôm đầu rên rỉ:

"Tui chỉ là con gái chân yếu tay mềm thôi mà hu hu hu hu!!!" 😭😭😭

(Mặc dù đấm Shoto banh sàn như BOSS cuối.)

Ngay khoảnh khắc đó…

Tách…

Cửa mở ra, 2 bóng người cao lớn đứng ngoài…

All Might: "…Tôi nghĩ… chúng ta nên… quay lại sau…"

Aizawa: thở dài, liếc vào rồi thở dài tiếp

"Lũ học trò… đúng là bão cấp 100.

--------------------KẾT THÚC CHAP 27------------------

Em không biết tả cảnh chiến đấu như thế nào cho hợp lí🥹🥹🥹