Logan không thể xóa đi hình ảnh ấy khỏi tâm trí — ánh mắt kinh hoàng của Ethan khi anh phát hiện ra người bạn nằm gục dưới ánh đèn đường lạnh lẽo. Đó không phải là cái chết bình thường, mà là một thảm kịch u ám được vẽ nên bởi những bàn tay vô hình và sự im lặng đáng sợ của những người xung quanh.
Ethan nằm đó, người run rẩy, máu từ vết thương trên đầu loang ra thành vũng trên mặt đường ẩm ướt. Trên gương mặt anh, không còn dấu hiệu của sự sống — chỉ còn lại sự hoảng loạn và nỗi cô đơn tuyệt vọng như tiếng thét bị kìm nén trong bóng tối.
Logan nhớ lại khoảnh khắc đó, khi anh chạm tay vào vai Ethan, cố gắng gọi tên bạn nhưng chỉ nhận lại sự im lặng đau đớn. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá tàn nhẫn.
Nhưng điều ám ảnh nhất không phải là cái chết, mà là sự thật mà Logan biết mà không dám thừa nhận — Ethan đã bị đánh, bị phản bội bởi chính những người mà họ từng gọi là đồng đội. Và Logan, trong phút yếu đuối, đã chọn cách lặng im, tránh né trách nhiệm, để mặc bạn mình một mình đối mặt với cái chết.
Những tiếng la hét, những bước chân bỏ chạy, sự tê liệt của lương tâm… tất cả đều quay cuồng trong tâm trí Logan như một cơn ác mộng không có hồi kết.
Đêm ấy, khi cả thành phố chìm trong im lặng, Logan đã gục ngã bên cạnh thân xác vô hồn của Ethan — biết rằng mình đã không chỉ mất đi một người bạn, mà còn mất đi chính bản thân mình.
Logan ngồi gục xuống sàn nhà lạnh, tay run rẩy, đầu óc rối bời không ngừng quay cuồng những hình ảnh ám ảnh. Cái chết của Ethan không chỉ là sự kết thúc một cuộc đời, mà còn là bản án không thể trốn tránh đè nặng lên tâm hồn anh.
Trong từng hơi thở, Logan cảm nhận rõ sự đè nén của nỗi tội lỗi, như một ngọn núi không thể dời. Anh biết mình đã phản bội người bạn thân nhất — không phải bằng một hành động trực tiếp, mà bằng sự im lặng và trốn tránh khi người ta cần anh nhất.
Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, hình ảnh Ethan nằm đó, bất động, đôi mắt mở to như muốn nói lên điều gì không thể thốt thành lời lại hiện về rõ mồn một. Logan tự hỏi, nếu anh không bỏ chạy, nếu anh đứng lên bảo vệ bạn mình, liệu mọi chuyện có khác? Hay chỉ là những lời tự an ủi vô nghĩa để xoa dịu một trái tim đã chai sạn?
Sự đau đớn không chỉ dừng lại ở đó. Mỗi ngày trôi qua, khi những bóng tối của thành phố tràn về, Logan cảm thấy mình như bị nuốt chửng trong một cơn ác mộng sống — sự hối hận, sự xấu hổ và nỗi sợ bị phát hiện khiến anh không thể đứng vững.
Anh muốn khóc, muốn thừa nhận lỗi lầm, muốn chạy đến với những người thân yêu và nói ra tất cả — nhưng nỗi sợ hãi, sự tự trách, và cả sự yếu đuối khiến anh lại một lần nữa đóng chặt cánh cửa tâm hồn.
Logan biết rõ rằng, sự trốn chạy chỉ kéo dài thêm nỗi đau, và chỉ khi đối mặt với sự thật, anh mới có thể tìm thấy chút ánh sáng giữa bóng tối tăm. Nhưng bước đầu tiên đó quá khó khăn, quá đắt giá.
Bởi thế, trong lòng anh, cuộc chiến lớn nhất không phải là chạy trốn ai, mà là chiến đấu với chính mình — để được chuộc lỗi, để được sống lại lần nữa.