Một người không mua, một người không bán – nhưng ánh nhìn lại chạm nhau
Sau buổi biểu diễn, sân viện dần vắng khách. Ánh đèn lồng trên hành lang lay động, bóng người phản chiếu lên tường loang lổ như vết mực chưa ráo.
Tô Nhược bước chậm trên bậc gạch dẫn về tẩm phòng. Dư âm tiếng đàn vẫn còn rung nhẹ nơi đầu ngón. Không phải vì khúc nhạc – nàng đã diễn khúc ấy hàng trăm lần, mỗi lần như cắt một phần hồn mình bỏ lại sân khấu – mà bởi ánh mắt phía sau rèm.
Ánh mắt ấy quá trầm. Không ấm, không lạnh. Nhưng lại khiến nàng thấy... bị lộ.
Phía trước, một lối rẽ chia đôi hành lang. Một bên về khu phòng của ca kỹ, một bên dẫn tới hậu viện ít người lui tới. Tô Nhược đổi hướng.
Nàng cần yên tĩnh. Và một khoảng cách.
Nhưng chưa kịp bước qua ngưỡng hành lang thứ hai, đã nghe thấy tiếng giày nhẹ vang sau lưng. Như tiếng bước chân không cố giấu, cũng chẳng cố phô bày.
Tô Nhược khựng lại. Không quay đầu. Tay vẫn giữ lấy gấu áo như vô tình.
“Tiếng đàn vừa rồi... hơi lệch nhịp.”
Một câu nói nhẹ, nhưng không phải lời phê bình.
Tô Nhược xoay người, chậm rãi. Mắt nàng ánh lên như mặt hồ vừa bị chạm bởi một giọt sương. Không ngạc nhiên, cũng chẳng tò mò. Chỉ là thăm dò – như người lắng nghe phản ứng của một dây đàn không lên tiếng.
Người đàn ông áo xám đứng dưới bậc thềm, vẫn giữ khoảng cách lễ độ. Vạt áo bị gió thổi về sau, lộ ra thắt lưng cài một bao ngọc giản mờ mờ hoa văn – thứ không ai trong kỹ viện để tâm, nhưng với nàng lại là tín hiệu quen thuộc.
Người của nha môn. Nhưng không phải loại thường thấy.
“Ngài đến đây để nghe đàn?” – nàng hỏi, giọng thoảng như sương.
Hắn không đáp ngay. Ánh mắt di chuyển từ đôi tay nàng đến mái tóc vấn cao, rồi dừng lại ở khoảng cách giữa hai người.
“Tôi đến tìm người.”
Một câu nói chẳng tiết lộ gì.
Tô Nhược nghiêng đầu, cười khẽ: “Thái Xuân viện nhiều người như vậy, e rằng ngài phải tìm cả năm.”
“Người tôi cần tìm không dễ nhầm.”
“Tức là... rất đặc biệt?”
“Không phải.”
Một thoáng dừng.
“Chỉ là... ánh mắt nàng ấy không giống những người khác.”
Không khí như bị rút khỏi hành lang. Tô Nhược thoáng siết lấy ống tay áo.
Hắn đang thử nàng?
Hay đơn giản chỉ đang nói thật?
“Tôi không bán ánh mắt,” nàng nói, nửa đùa nửa thật, “Ngài muốn mua, cũng không có giá.”
Hắn nhìn nàng, thật lâu. Ánh mắt không mang ý đánh giá, cũng không có vẻ vồ vập. Nhưng lại khiến người khác thấy như mình vừa bị cân đo, phân tích, sắp xếp.
Tô Nhược đã quen với mọi loại ánh nhìn – từ vội vàng lướt qua đến lộ liễu quét xuống. Nhưng ánh mắt này, lại giống như... một chiếc gương đặt lặng lẽ trước mặt nàng. Không phản chiếu diện mạo, mà chỉ lặng lẽ khơi gợi.
“Ngài không giống người hay lui tới nơi này.”
“Còn cô, cũng không giống người thích ở lại.”
Lần đầu trong nhiều tháng, nàng không kịp tìm lời đáp.
Có điều gì đó trong câu nói ấy khiến lòng nàng trôi lệch một nhịp. Như khúc đàn đêm trước.
---
Trình Dực quay người rời đi trước, không hối hả. Tiếng bước chân hắn xa dần trong gió, rồi mất hút nơi ngã rẽ cuối hành lang.
Tô Nhược vẫn đứng yên một lúc, rồi mới quay đầu. Nàng bước trở lại dãy phòng của ca kỹ, nhưng đêm nay không vào phòng ngay. Tay khẽ lật góc rèm cửa, mắt dõi ra khoảng sân tối.
“Không giống người thích ở lại,” hắn nói.
Vì sao hắn nhìn ra điều đó?
Không ai từng hỏi nàng có thích ở lại hay không. Người ta chỉ thấy nàng biết gảy đàn, biết mỉm cười, biết rót rượu mà không để tràn ly. Vậy là đủ.
Câu nói ấy – giản đơn, không cảm xúc – lại như mở một khe nứt nhỏ trong vỏ bọc lâu năm nàng vẫn khoác.
---
Đêm hôm đó, Trình Dực không về nha môn.
Hắn ghé một quán trà ở phố Tân Hoài, gọi một bình trà ô long không quá nóng. Trời khuya dần, phố vắng, nhưng trong đầu hắn những chi tiết vẫn không ngừng sắp xếp lại.
Cô gái ấy – ánh mắt lạc khi đàn, phản ứng khẽ khàng khi bị thăm dò, và cả câu “Tôi không bán ánh mắt” – không phải người đơn giản.
Tô Nhược.
Cái tên hắn nghe được từ sổ đăng ký của Thái Xuân viện. Người không tiếp khách lạ, chỉ đàn và hát. Không có “giá”, nhưng lại được giữ ở đài chính mỗi đêm.
Khi những người khác trong viện ăn nói khéo léo, nàng lại dùng im lặng để đáp lại câu hỏi.
Khi những kẻ khác tránh ánh nhìn của nha sai, nàng lại nhìn thẳng – không sợ hãi cũng không xu nịnh.
Một dấu hỏi dần hình thành.
Liệu nàng có liên quan đến vụ mất tích?
Hay... nàng đang giấu một điều gì đó sâu hơn?
---
Sáng hôm sau, gió vẫn thổi về từ hướng Đông, mang theo mùi tro nhạt của những nén hương tàn đêm qua.
Tô Nhược ngồi bên cửa sổ nhỏ trong phòng riêng, ánh nắng sớm rọi xuống tay nàng đang cầm một quyển sách mỏng. Không ai biết nàng đọc gì, cũng không ai thấy nàng lật trang.
Vì tâm trí nàng... đã đi xa.
“Không mua, không bán.”
Câu nói ấy lặp lại trong đầu như tiếng gió gõ nhè nhẹ vào khung cửa.
Nếu thế gian này không phải chợ – vậy có kẻ nào nhìn thấy nàng mà không đong đếm?
Và nếu kẻ đó là hắn – thì ánh mắt ấy... sẽ đi đến đâu?
Hết chương 2.