Không khí tại chủ điện Tử Môn Quan vẫn còn phảng phất dư vị nồng ấm của yến tiệc linh đình và sự chấn động từ lời thốt lên của Tông chủ Thanh Khuê
Sau khi các thị nữ duyên dáng lui gót, trong không gian rộng lớn chỉ còn lại Diệu Linh Tiên Tử, Tông chủ Thanh Khuê và Thánh Đế
Ánh nến huyền ảo chiếu lên những gương mặt mang nhiều tâm tư, đặc biệt là sự tò mò khôn nguôi của hai vị khách quý đối với tiểu đồ đệ mới của Tử Môn Quan.
Tông chủ Thanh Khuê, sau một hồi đăm chiêu, vẫn không thể kìm nén được sự hiếu kỳ đã dâng lên từ khoảnh khắc ông cảm nhận được căn cơ và tư chất phi thường của Uyển Nhi
Ông khẽ chắp tay, giọng đầy kính phục hướng về Diệu Linh Tiên Tử
"Diệu Linh đạo hữu, tại hạ quả thực vô cùng khâm phục nhãn lực của ngài
Căn cơ và tư chất của tiểu cô nương này… phải nói là vạn năm khó gặp, như một viên minh châu bị bụi trần che lấp.
Không biết đạo hữu đã có cơ duyên đặc biệt nào mà tìm được một hạt giống tu luyện tuyệt vời đến thế? Mong đạo hữu có thể chia sẻ đôi chút để chúng ta mở rộng tầm mắt."
Thánh Đế cũng gật đầu tán đồng, ánh mắt chăm chú, ẩn chứa sự chờ mong hướng về phía Diệu Linh.
Diệu Linh Tiên Tử khẽ nở một nụ cười thanh khiết, tựa như đóa sen vừa hé nở trong sương sớm, một nụ cười mang theo cả một câu chuyện dài.
Nàng nhẹ nhàng ôm chặt Uyển Nhi, vẫn đang say ngủ trong sự bình yên
Nàng từ tốn cất lời, thanh âm trong trẻo như suối ngọc, đưa tâm trí mọi người ngược dòng thời gian:
"Chuyện này kể ra cũng thật là một hồi kỳ ngộ, tựa như có bàn tay của Thiên Ý vô hình dẫn dắt. Mọi việc bắt đầu từ mười ngày trước, tại Đại Lễ Tuyển Chọn đệ tử của Tàng Vân Tông."
Nghe đến "Tàng Vân Tông" và "Đại Lễ Tuyển Chọn", Tông chủ Thanh Khuê và Thánh Đế đều thoáng chút ngưng thần.
Tàng Vân Tông tuy không phải là thế lực đứng đầu một cõi, nhưng cũng là một tông môn có lịch sử lâu đời, nổi tiếng với việc đào tạo đệ tử nghiêm ngặt và sở hữu một vài bí pháp độc đáo
Đại lễ tuyển chọn của họ mỗi lần tổ chức đều thu hút không ít nhân tài trẻ tuổi từ các vùng lân cận đến thử vận may, mong được bước chân vào con đường tu tiên.
Diệu Linh tiếp tục, giọng kể trầm ấm, mang theo một chút ý vị thâm sâu: "Tử Môn Quan chúng ta vốn dĩ thanh tĩnh, ít khi để tâm đến những huyên náo bên ngoài.
Tàng Vân Tông kia, nói thẳng ra, cũng chẳng mấy ưa gì Tử Môn Quan này, thậm chí còn có chút hiềm khích ngầm từ xa xưa.
Đại lễ tuyển chọn của họ, dĩ nhiên là không có cửa mời chúng ta. Thế nhưng, ta nghe phong thanh rằng Tàng Vân Tông gần đây có được một mảnh dị cốt từ Viễn Cổ, vốn định đến xem thử thật giả ra sao. Ai ngờ dị cốt không thấy, lại gặp được một khối chân ngọc."
Nụ cười của Diệu Linh thoáng một tia tinh nghịch, khiến hai vị tông chủ kia cũng phải thầm lắc đầu, hiểu rõ tính cách có phần tùy hứng nhưng cũng đầy thực lực của vị nữ tử này.
"Tàng Vân Tông ngày diễn ra đại lễ quả thực rất đông đúc," Diệu Linh kể tiếp, ánh mắt như nhìn về một nơi xa xăm. "Hàng ngàn thiếu niên thiếu nữ ôm mộng tu tiên tề tựu, khí thế hừng hực. Các trưởng lão Tàng Vân Tông bày ra đủ loại khảo nghiệm từ căn cơ, tâm tính đến ngộ tính. Ta khi đó cũng không lộ diện ngay, chỉ ẩn mình quan sát từ một góc, xem bọn họ diễn trò. Phải nói là, cũng có vài mầm non coi như không tệ, nhưng chưa đủ để khiến ta động tâm."
"Ta vốn định dạo một vòng rồi đi, cũng không có ý định gây sự gì. Cho đến khi, ta đưa mắt về phía cửa ghi danh, nơi vẫn còn một vài người đang chờ đợi kết quả hoặc cố gắng xin thêm cơ hội. Lúc này, ta bỗng thấy một cảnh tượng khiến chân mày mình khẽ nhíu lại."
Diệu Linh dừng một chút, ánh mắt nàng thoáng lướt qua Tông chủ Thanh Khuê và Thánh Đế, thấy họ vẫn đang chăm chú lắng nghe với vẻ mặt đầy mong đợi, nàng mới nói tiếp, giọng điệu có phần lạnh đi vài phần:
"Giữa đám đông áo gấm lụa là, một thân ảnh nhỏ bé, lạc lõng hiện ra. Đó là một đứa bé gái gầy gò, manh y sam tuy sạch sẽ nhưng đã bạc màu, rõ ràng đã trải qua một hành trình dài đầy bụi đất. Gương mặt con bé có chút tái nhợt vì mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại sáng một cách lạ thường, tựa hai vì sao lạc giữa ban ngày, đang ngước nhìn vị trưởng lão Tàng Vân Tông ngồi trên đài cao với vẻ mặt đầy ngạo nghễ."
"Chính là Uyển Nhi. Ta thấy vị trưởng lão kia thậm chí còn không buồn chạm vào con bé để kiểm tra, chỉ liếc mắt một cái rồi phẩy tay xua đuổi như đuổi một con ruồi.
Bàn tay nhỏ bé của Uyển Nhi siết chặt lấy vạt áo đã sờn đến trắng bệch, đôi môi mím lại đến bật máu, nhưng tấm lưng gầy gò ấy lại thẳng tắp một cách cố chấp, như một ngọn cỏ dại duy nhất từ chối cúi đầu giữa cơn bão khinh miệt
Chính sự đối lập giữa vẻ ngoài yếu đuối và một linh hồn không chịu khuất phục đó, đã thực sự khiến ta không thể rời mắt. Trong một thoáng, ta như nhìn thấy bóng hình của một người quen cũ... hoặc có lẽ, là của chính ta năm xưa."
Nàng trìu mến nhìn xuống Uyển Nhi đang ngủ say, một thoáng phức tạp lướt qua đáy mắt.
"Ta đứng đó quan sát một lúc. Ánh mắt con bé, dù ngấn lệ và có chút tuyệt vọng khi bị từ chối phũ phàng, nhưng khi ta vô tình dùng thần thức lướt qua, một sự kinh ngạc chợt lóe lên trong tâm trí ta."
"Khi thần thức của ta chạm đến con bé, một luồng khí tức viễn cổ bỗng nhiên bùng nổ, không phải trong không gian, mà là trong chính tâm thức của ta! Ta không chỉ 'nghe', mà còn 'cảm' thấy tiếng long ngâm ấy làm rung chuyển cả thần hồn mình
Ta cảm nhận được bên dưới vẻ ngoài tầm thường đó không phải là linh căn, mà là một vùng Hỗn Mang sơ khai, một luồng khí tức bản nguyên tinh thuần đến mức có thể hóa thành vạn pháp, ẩn sâu trong huyết mạch tựa như một con Chân Long đang say ngủ trong vũng bùn! Pháp tắc xung quanh con bé dường như cũng khẽ run rẩy, muốn cúi mình trước sự tồn tại xa xưa .
Ta biết, đây không phải ngọc thô, mà là một hạt giống của Đại Đạo, bị thế gian ngu muội vứt bỏ! Chính sự phát hiện bất ngờ đó, cùng với nét kiên định và thuần khiết trong ánh mắt con bé, đã thực sự chạm đến tâm khảm của ta, khiến ta không thể không chú ý."
Diệu Linh Tiên Tử ngưng lời, khẽ nhấp một ngụm trà, đôi mắt phượng tuyệt mỹ ánh lên một tia thích thú. "Và đó," nàng mỉm cười, một nụ cười vừa thích thú vừa có chút lạnh lẽo, "là lúc những kẻ có mắt như mù phải trả giá.
Còn về màn kịch sau đó... ta nghĩ hai vị đạo hữu sẽ rất hứng thú khi biết một tông môn ngàn năm kiêu hãnh... đã biến thành trò cười cho cả thiên hạ dưới tay ta như thế nào."