HỒI 1: TÁI SINH
CHƯƠNG 1: LINH CĂN KHAI SINH
Thuở hồng hoang chưa phân, khi càn khôn còn là một hài nhi say ngủ trong chiếc nôi Hỗn Mang vô tận.
Nơi đây không có trên dưới, không tồn tại trước sau. Thời gian chưa tìm thấy dòng chảy để miệt mài xuôi về quá khứ, và không gian vẫn chỉ là một ý niệm sơ khai, chưa thành hình hài trong tâm thức của Tạo Hóa. Giữa sự tĩnh lặng tuyệt đối đến mức chính sự tồn tại cũng phải nín thở đó, một bóng hình đã đứng đó tự bao giờ. Một chứng nhân của sự lãng quên.
Đó là một nam nhân. Mái tóc trắng của hắn không phải màu của sương tuyết, mà là màu của tro tàn sau khi một thiên hà đã cháy hết. Từng vết thương trên thân thể hữu hình mà như vô thực kia không rỉ ra máu, mà là ánh sao đang lụi tàn trong tuyệt vọng. Hơi thở của hắn không mang theo sinh khí, mà là cái lạnh lẽo, cô tịch của Hư Vô. Duy chỉ có đôi mắt, một đôi mắt đỏ rực tựa hai vầng huyết nguyệt, lại cháy lên một ngọn lửa bất khuất, một chấp niệm vĩnh hằng, lặng lẽ dõi theo từng chuyển động đầu tiên của càn khôn. Hắn không chỉ quan sát. Hắn đang chờ đợi.
Đột nhiên, tựa một nhịp tim đầu tiên của vũ trụ, không gian bắt đầu rạn nứt.
Những khe nứt không mang theo sự hủy diệt, mà là sự khai sinh. Từ đó, từng cánh cổng bằng ánh sáng thuần khiết chậm rãi mở ra, giải phóng những dòng năng lượng bản nguyên không màu, không vị, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh của vạn đạo. Chúng không cuồn cuộn, không gào thét, mà tuôn chảy trong một bản hợp xướng câm lặng của sáng thế, lặng lẽ hội tụ về một điểm, nơi một vũ trụ non trẻ đang dần thành hình.
Ngay tại tâm điểm của biến động ấy, giữa những dòng chảy của pháp tắc, vô số thực thể cổ xưa, những ý niệm đã hóa thành hình hài, lặng lẽ hiện thân. Họ là hiện thân của Trật Tự, là tiếng vọng của Sức Mạnh, là sự tĩnh tại của Thời Gian. Họ đông đảo đến không thể đếm xuể, mỗi một tồn tại đều là một Quy Luật viễn cổ, khí tức uy nghiêm đến mức khiến dòng chảy Hỗn Mang cũng phải khựng lại, phủ phục.
Rồi, theo một thiên ý vô hình, tất cả đồng loạt vận chuyển thần lực. Vô tận pháp tắc giao thoa, không phải sự tranh đoạt, mà là sự quy nhất tự nguyện của vạn đạo. Chúng xoáy tròn, cô đặc lại, rồi bùng nổ trong im lặng, hóa thành một điểm nguyên thủy duy nhất, tựa như trái tim của vũ trụ vừa bắt đầu đập nhịp đầu tiên.
Từ trung tâm của khối sáng ấy, một điểm linh quang, nhỏ bé như hạt bụi từ từ xoay tròn, tham lam hấp thụ tinh hoa của trời đất. Nó lớn dần, cô đặc lại, rồi hóa thành một viên linh châu hoàn mỹ, tỏa ra khí tức nguyên sơ thuần khiết, ẩn chứa sức mạnh khôn lường – Linh Căn Vĩnh Hằng, cội nguồn của mọi khát vọng, chìa khóa mở ra mọi Pháp Tắc!
Nhưng chưa kịp để linh khí của nó lan tỏa, sưởi ấm cho vũ trụ non trẻ, không gian xung quanh đột nhiên rung chuyển kịch liệt! Một luồng gió lạnh thấu xương, sắc bén như một nhát đao vô hình của sự phản trắc, xé rách sự hài hòa thiêng liêng.
Xoẹt!
Thân ảnh tóc bạc kia đã sừng sững hiện ra bên cạnh viên linh châu, tựa như hắn đã tồn tại ở đó từ thuở vô minh. Hắn nhẹ nhàng đưa bàn tay nhuốm bụi sao của mình chạm vào Linh Căn.
Và rồi hắn cười.
“Ha... Ha ha... HA HA HA HA!”
Tiếng cười của hắn không vang vọng, mà như xé rách sự im lặng của sáng thế, khuấy động tâm can của mọi thực thể đang chứng kiến. Đó không phải là tiếng cười của sự đắc thắng, mà là của một sự giải thoát trong tận cùng tuyệt vọng. Nó không phải tiếng khóc của bi thương, mà là dư âm của vạn kỷ nguyên thống khổ đã cô đặc lại thành một chấp niệm vĩnh hằng.
“Linh Căn này… là của ta! Của ta!”
Lời tuyên bố ngạo mạn ấy như sấm nổ giữa trời quang. Các thực thể cổ xưa lập tức xôn xao, khí tức uy nghiêm chuyển thành phẫn nộ.
Một giọng nói trầm đục, nặng nề như ngàn vạn năm tháng, đại diện cho "Trật Tự", vang lên: “Kẻ ngoại lai, bàn tay ngươi vừa chạm vào cội nguồn của Pháp Tắc, cũng là đã tự khắc tên mình vào Quyển Sổ của Thiên Khiển. Từ nay, bóng của ngươi sẽ bị thời gian truy đuổi, danh của ngươi sẽ bị hư vô nguyền rủa!”
Ngay sau đó, một giọng nói khác, thô bạo và trực diện hơn, đại diện cho "Sức Mạnh", gầm lên: “Nói nhiều làm gì! Kẻ kia, thứ đó không thuộc về ngươi! Giao nó ra đây, bọn ta có thể cho ngươi một cái chết toàn thây!”
Kẻ tóc bạc khẽ nhếch môi thành một nụ cười nửa miệng đầy khinh miệt. Đôi mắt đỏ rực của hắn lóe lên tia nhìn lạnh lẽo, tàn độc, tựa như đang nhìn một lũ kiến hôi ngu muội.
“Ồ? Các ngươi cũng muốn nó sao?” Hắn ngẩng cao đầu, cất giọng, từng lời xuyên thẳng vào tâm thức của tất cả: “Thật trùng hợp… Ta cũng vậy. Nhưng thứ ta đã muốn, nhất định phải là của ta. Ai dám cản?!”
Dứt lời, từ giữa mi tâm của hắn đột nhiên lóe lên một điểm sáng đỏ rực. Trong khoảnh khắc, một thanh Đoản Đao đỏ thẫm hiện ra. Nó không được rèn trong lửa, mà được tôi luyện trong oán hận. Nó không được đúc từ kim loại, mà được ngưng tụ từ tiếng khóc câm lặng của một thời đại đã bị chính Thiên Đạo phán tội tử hình. Thân đao không phản chiếu ánh sáng, mà nuốt chửng nó. Quanh thân bao phủ bởi một tầng sương tím ma mị, đó là tàn niệm của những Pháp Tắc đã bị nó chém vỡ, là tiếng gào thét không lời của những vị thần đã bị nó xóa sổ khỏi cõi tồn tại.
Hắn nhẹ xoay cổ tay, mũi đao chĩa thẳng về phía vô số thực thể đang giận dữ ngút trời: “Muốn lấy lại Linh Căn? Được thôi… có bản lĩnh thì đến mà lấy!”
Câu thách thức vừa dứt, chiến tranh bùng nổ!
Không một lời cảnh báo, không một thoáng chần chừ. Pháp Tắc hóa thành xiềng xích, ý niệm biến thành thần kiếm, thời gian ngưng lại thành tường thành, không gian sụp đổ thành vực thẳm, tất cả đồng loạt nhắm vào thân ảnh đơn độc kia, muốn nghiền nát kẻ dị đoan dám thách thức trật tự.
Nhưng gã tóc bạc chỉ cười ngạo nghễ. Đoản đao trong tay vẽ nên những đường cong bất kham, không phải chém vỡ, mà là "xóa" đi sự tồn tại của các đòn tấn công. Một ngọn núi bằng chính sự nặng nề của Lãng Quên vừa giáng xuống, đã bị một đường đao vạch qua làm cho tan biến vào hư vô. Một dòng sông thời gian muốn cuốn trôi hắn, lại bị mũi đao khuấy động, chảy ngược về phía chủ nhân.
Máu của thần ma nhuộm đỏ cả tinh không, từng vì sao tắt lịm dưới sát ý vô biên.
Không một ai chứng kiến được khoảnh khắc cuối cùng. Chỉ biết rằng, sau một khoảnh khắc tĩnh lặng đến mức chính thời gian cũng phải ngừng thở, khi ánh sáng quay trở lại, các thực thể cổ xưa không còn nữa. Sự tồn tại của họ không phải bị hủy diệt, mà như một trang sách sai lầm, bị một bàn tay vô hình xé bỏ khỏi pho sử thi của vũ trụ, không để lại dù chỉ một dấu vết, một dư âm.
Giữa vũ trụ loang lổ sẹo tích, chỉ còn thân ảnh tóc bạc kia đứng đó, tay vẫn cầm Linh Căn, lạnh lùng nhìn vào cõi hư vô rồi mới thong thả biến mất vào một vết nứt không gian, để lại một sự im lặng còn đáng sợ hơn cả chiến trận.
Năm trăm năm sau, khi dư âm trận chiến chấn động Càn Khôn dần lắng xuống, một huyền thoại bắt đầu được thêu dệt, không phải về một vị anh hùng, mà về một Bất Kham Giả tóc bạc. Tên của hắn trở thành một câu chuyện mà các bậc cha mẹ dùng để dọa những đứa trẻ không nghe lời, và các vị thần dùng để tự nhắc nhở về sự mong manh của chính mình.
Người ta không ca ngợi hắn, mà kính sợ hắn. Bởi lẽ, hắn không chỉ cướp đi cội nguồn của Pháp Tắc, mà còn gieo vào tâm thức non nớt của vũ trụ một câu hỏi vĩnh hằng, một vết nứt không bao giờ liền lại trên tấm gương của sự thật: Phải chăng, Trật Tự chỉ là tên gọi mỹ miều của một nhà tù lớn hơn? Gã biến mất như một bóng ma, nhưng cái bóng của gã vẫn phủ lên vạn vật, trở thành một lời cảnh báo vĩnh hằng về một sức mạnh không tuân theo bất kỳ quy tắc nào. Không ai biết hắn là ai. Cũng không ai biết hắn đang ở đâu.
Chỉ biết rằng, truyền thuyết về hắn đã khắc tên vào cõi vĩnh hằng, mở ra một chương sử mới cho vô vàn câu chuyện sau này.