Trận chiến với Xà Kỵ Sĩ kết thúc trong một chiến thắng khó nhọc. Nhưng Khải Thiên chẳng cảm thấy nhẹ nhõm. Anh nhớ lại lời hứa thầm lặng: phải tìm lại gia đình. Cảm giác mất mát trong lòng chưa bao giờ nguôi.
Ba ngày sau, sau nhiều vòng dò tìm và tránh né quái vật, cuối cùng họ cũng đến được khu dân cư cũ – nơi Khải Thiên từng sống.
Nhưng cảnh tượng hiện ra khiến tim anh như đông cứng lại.
Toàn bộ khu vực chỉ còn là một đống đổ nát. Cây cối mọc hoang dại, vách tường lởm chởm như từng trải qua một cuộc tấn công dữ dội. Không một bóng người, chỉ có tiếng gió rít qua những khung cửa vỡ nát.
“Có ai... sống không…?” Khải Thiên cất tiếng gọi yếu ớt. Không có tiếng đáp.
Họ tiến sâu vào, đến gần căn nhà nơi gia đình Khải Thiên từng ở. Trần Vũ lặng lẽ theo sau, tay luôn đặt lên chuôi kiếm. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng anh.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện giữa làn sương mờ. Dáng người thấp bé, run rẩy, đang lê bước. Khi tiến lại gần hơn, Khải Thiên khựng lại – đôi mắt anh mở to.
"...Mẹ?"
Giọng anh nghẹn lại.
Người phụ nữ ấy – gầy gò, mái tóc bạc phơ rối bời, một phần da thịt đã chuyển sang màu xám. Đôi mắt ánh lên tia đỏ yếu ớt – một nửa người, một nửa quái vật.
Bà nhìn anh – một khoảnh khắc bối rối. Rồi gào thét như dã thú, lao đến tấn công.
“KHÔNG!!!”
Khải Thiên hét lên, lùi lại theo bản năng. Nhưng cánh tay mẹ anh đã biến dạng, tỏa ra năng lượng u ám.
Trần Vũ lập tức chắn trước mặt Khải Thiên.
“Cẩn thận, cô ấy đã bị nhiễm rồi!”
“KHÔNG! ĐỪNG GIẾT BÀ ẤY!!”
Khải Thiên hét lên, giọng run rẩy.
Anh rút cung, tay run rẩy. Mũi tên nhắm thẳng... nhưng không thể bắn.
Một giây chần chừ – bà đã lao tới. Trần Vũ buộc phải hành động. Một cú chém ngang – dứt khoát, nhanh như sét giáng.
Cơ thể người phụ nữ gục xuống, ánh mắt đỏ nhạt dần...
“Thiên... con trai...”
Bà thì thầm – giọng nói vẫn còn nhân tính – rồi tan biến thành tro bụi.
Khải Thiên quỳ sụp xuống, đôi mắt vô hồn nhìn bàn tay rỉ máu. Trái tim anh như bị xé toạc.
[Hệ thống: Bạn đã chứng kiến cái chết của người thân – Tinh thần giảm mạnh.]
[Bạn đã lĩnh hội trạng thái: Khủng hoảng Tạm Thời – Kỹ năng giảm hiệu quả 30% trong 1 ngày.]
Mặt trời đã bắt đầu ngả bóng khi cả hai cuối cùng cũng tiến đến khu phố cũ — nơi Khải Thiên từng gọi là nhà. Tuy vẫn còn những tàn tích rải rác, nhưng không gì có thể che lấp cảnh tượng tan hoang trước mắt. Những bức tường đen kịt vì cháy, nền nhà rạn nứt như bị xé toạc bởi một sức mạnh khủng khiếp. Tàn tro bay trong không khí, phảng phất mùi khét lạnh như một lời thì thầm từ quá khứ.
Khải Thiên đứng lặng người. Anh không bước vào ngay, chỉ đứng trước cánh cổng méo mó, mắt dán chặt vào đống đổ nát vô tri. Bàn tay nắm chặt lấy cung, nhưng những ngón tay run lên. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như im lặng. Không tiếng chim hót, không tiếng gió thổi — chỉ là sự trống rỗng len lỏi vào tận sâu trong lồng ngực.
“Đây… là nhà anh sao?” Trần Vũ hỏi, giọng nhỏ như một cái bóng lướt qua.
Lồng ngực anh siết chặt, trái tim như bị bóp nghẹt. Hệ thống có thể giúp anh mạnh lên, có thể cho anh kỹ năng, vũ khí, kinh nghiệm. Nhưng không có một dòng thông báo nào nói về cách khôi phục một gia đình đã mất.
Căn nhà cũ giờ chỉ còn là đống gạch vụn, dấu tích của một thời hạnh phúc nay chỉ còn lại mảnh tàn tích lạnh lẽo. Trong không gian lặng lẽ, chỉ còn tiếng gió thổi lùa qua những khe gỗ mục. Khải Thiên quỳ xuống, đôi tay chạm lên mặt đất nơi anh từng ngồi ăn cùng mẹ, từng nghe tiếng bà mắng yêu khi nghịch ngợm quá trớn. Tất cả đã biến mất, và thứ còn lại chỉ là nỗi trống rỗng.
Trần Vũ đứng lặng bên cạnh, không nói gì. Trong ánh chiều nhạt dần, anh đặt tay lên vai Khải Thiên, siết nhẹ. Đôi mắt của anh trầm lại, mang theo một sự thấu hiểu mà không cần lời.
“…Tôi không nghĩ đây là chuyện ngẫu nhiên,” Trần Vũ khẽ nói, giọng trầm đục. “Anh nhớ con quái vật mẹ anh đã biến thành chứ? Tôi đã từng thấy một thứ tương tự… nhưng nó không phải là người thường.”
Khải Thiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, đầy nghi hoặc. “Ý cậu là gì?”
“Có lẽ,” Trần Vũ nói chậm rãi, như thể đang cân nhắc từng từ, “đằng sau tất cả những chuyện này... là một tổ chức nào đó. Một tổ chức đang thí nghiệm, hay sử dụng con người làm vật hi sinh.”
Không khí như đông cứng lại.
Một tiếng đập mạnh trong lồng ngực vang lên như hồi chuông cảnh báo. Khải Thiên nắm chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch. Ý nghĩ đó như một mũi dao sắc bén cứa sâu vào tâm trí anh — mẹ anh không phải chết vì tai nạn, mà vì có ai đó đã biến bà thành quái vật.
“Một ngày nào đó…” Khải Thiên thì thầm, giọng khản đặc. “Tôi sẽ khiến thế giới này phải trả giá.”