Bến số 8.
8 giờ tối.
Sương biển lành lạnh len vào cổ áo. Gió rít qua những thùng container cũ.
Cả bến chìm trong không khí căng thẳng.
Thái đứng giữa sân, khoác áo đen mỏng. Ánh mắt sắc như dao quét qua từng anh em.
Gần 20 người tụ tập sau lưng hắn — tất cả anh em cũ gọi về sau một ngày.
Hệ thống đánh dấu liên tục sáng trong tầm nhìn hắn:
✅ Lâm Gà — Xanh Lục
✅ Hưng Mập — Xanh Lục
✅ Kiệt Lác — Xanh Lục
✅ 15 người khác — Đa số Xanh, có 2 vàng mờ (lòng trung bình)
❌ Tuấn Sẹo — Đỏ sậm, đang… nhắn tin qua điện thoại.
“Được, mày lòi mặt rồi.”
“Anh Thái, em nghe ngóng được. Đêm nay thằng Phong Chó dẫn theo gần 30 thằng, định ‘cướp’ bến mình. Có thằng của đội cảnh giới cũng dòm từ xa.” — Lâm Gà báo.
Thái mỉm cười:
“Bọn nó nghĩ mình còn non. Tao cho tụi nó biết tao giờ không như xưa.”
“Anh tính chơi thế nào? Đụng là đổ máu đó.” — Hưng Mập nhăn mặt.
Thái châm thuốc, ánh mắt lạnh băng:
“Không đổ máu vô ích. Mình sẽ đánh phủ đầu đúng luật. Tao muốn lần đầu tụi bây học cách thắng không cần dao kiếm.”
Bọn đàn em tròn mắt — Thái ca bây giờ nói chuyện khác hẳn.
Ngày xưa động là chém. Giờ… tỉnh táo, lạnh lùng.
Kế hoạch tác chiến
Thái vạch tay lên bản đồ container:
“Kiệt Lác, dắt 5 thằng chặn hai đầu bến — đặt xe chắn đường, buộc tụi nó vô thế bottleneck.”
“Lâm Gà, Hưng Mập, chọn 8 thằng cứng, chia 2 tổ. Một tổ rải trên tầng container, cầm đá, gậy. Một tổ ẩn sát dưới, thủ ở lối vào.”
“Tao cần mắt nhìn xa. Ai có máy quay cũ, mang lên tầng 3, để tao chỉ đạo từ xa.”
“Nhớ kỹ: khi tụi nó vô giữa bến, mới ra tay. Không chém giết, chỉ đánh phủ đầu, cho tụi nó khiếp vía.”
“Một điều nữa.”
Cả bọn im lặng.
Thái nhìn thẳng vào Tuấn Sẹo đang cầm điện thoại lấm lét:
“Tụi bây kiểm tra hết điện thoại. Ai gọi báo tin ra ngoài, gãy chân. Đơn giản vậy.”
Câu nói lạnh tanh khiến mồ hôi cả bọn túa ra.
Tuấn Sẹo run run bỏ điện thoại vào túi — sắc đỏ trong hệ thống càng đậm.
“Tốt… mày càng sợ, càng dễ lòi đuôi.”
Trận chiến bùng nổ
9 giờ tối.
Từ xa, đèn xe máy rọi sáng một góc bến.
Phong Chó — một thằng đầu trọc, xăm kín cổ — dẫn đầu đoàn gần 30 thằng.
“Hôm nay dạy tụi bây thằng Thái hết thời rồi. Vào, dọn bến!”
Bọn chúng rú ga, tràn vào bến.
Vừa đến khu giữa — xe chắn đường đóng ầm sau lưng.
Hai đầu bến bị chặn.
Trên cao, anh em Thái từ container ném đá, gạch, gậy xuống như mưa.
“Bắn tụi nó! Bắn tụi nó!!” — Phong Chó gào.
Nhưng không ai thấy bóng súng.
Chỉ có gậy, đá, tấm sắt rơi từ trên cao — bọn Phong Chó không dám tiến cũng không lui được.
Tụi nó càng chen vào giữa, càng bị đòn phủ đầu.
Bất ngờ, loa phát thanh vang lên:
“Phong Chó. Mày nghe đây. Lần này tao tha. Còn lần sau, tao sẽ lấy cái đầu mày trước. Cút!”
Cả bọn Phong Chó nghe tiếng Thái qua loa mà lạnh sống lưng.
“Rút… rút mẹ tụi bây!!”
Kết thúc
20 phút sau, bến vắng lặng.
Anh em đứng dọc bến, mồ hôi nhễ nhại nhưng không thương vong.
“Tốt lắm. Đây là cách mình sẽ chơi về sau. Chơi đầu, không chơi dao. Mày phải làm tụi nó sợ từ não trước khi sợ từ vết thương.” — Thái dặn.
Anh em gật đầu — trận này quá ngầu, không ai nghĩ đánh được mà không cần dao súng.
Vạch mặt kẻ phản bội
Đêm đó, khi mọi người tan, Thái giữ lại Tuấn Sẹo.
“Mày ở lại. Tao có chuyện muốn hỏi.”
Tuấn Sẹo tái mặt:
“Anh Thái… em… em có gì đâu…”
【Hệ thống cảnh báo: Tâm trạng đối tượng dao động mạnh. Tỷ lệ phản bội tăng 30%.】
“Tới lúc.”
Thái đặt con dao nhỏ lên bàn:
“Nói. Mày báo tin cho ai?”
Tuấn Sẹo run rẩy, mồ hôi chảy ròng:
“Không… không có… chỉ là em… chát với con bồ…!”
Đinh!
【Kỹ năng Quan Sát Cấp Cơ Bản kích hoạt】
【Nhịp tim, ánh mắt: BIỂU HIỆN NÓI DỐI】
Thái thở khói thuốc:
“Tốt. Tao cho mày cơ hội. Cút khỏi nhóm. Từ nay đừng để tao thấy mày trong bến. Một lần nữa, tao không tha.”
Tuấn Sẹo quỳ xuống:
“Anh… tha cho em lần này…”
“Biến.”
Đinh!
【Nhiệm vụ hoàn thành: Loại trừ mầm phản bội đầu tiên】
【Phần thưởng: Kỹ năng Quan Sát Cấp Cơ Bản + Mạng lưới liên lạc an toàn mở khóa】
“Giờ thì anh em còn lại sạch hơn rồi.”
Kết chương 3