Trong ngôi biệt thự nguy nga tới mức chói cả mắt người nhìn, mọi vật đều lấp lánh như dát vàng đúc ngọc, một người đàn ông râu tóc bạc phơ đang ngồi lặng lẽ trên chiếc xe lăn, mắt hướng ra cửa sổ lớn. Ông tên Bạch Trọng Uy – Tổng giám đốc Bạch Thị, giàu nhất nhì cái đất Tịnh Xuyên này. Tiền nhiều tới mức mà người ta chỉ cần sống trong cái bóng của ông thôi cũng đã ăn sung mặc sướng cả đời.
Một bóng người cao lớn sải bước từ xa tiến lại gần. Những nữ giúp việc xung quanh đồng loạt cúi đầu một cách chính xác đến từng độ, như được lập trình sẵn – 90 độ hoàn hảo. Người kia cao 1m91, thân hình rắn chắc mà lại trầm ổn, một thân khí thế đè ép cả căn phòng.
Bạch Trọng Uy nhướng mắt nhìn, ánh mắt bỗng dịu lại như nước:
“Phong Tự, tới rồi à?”
Người kia chính là Bạch Phong Tự – cháu đích tôn của ông, đội trưởng đội điều tra FBI. Mới chỉ hai mươi tuổi đầu mà đã khiến cả giới chấn động. Cái tên ấy là niềm kiêu hãnh ba năm qua của nhà họ Bạch, cũng là cái bóng quá lớn khiến không ít con cháu thế gia khác phải tự ti thầm lặng.
“Ông nội, dạo này ông còn ho nhiều không?”
Bạch Phong Tự tiến đến, đỡ tay ông rồi tự tay rót nước. Cử chỉ ôn nhu, ánh mắt lại đen sâu không thấy đáy.
Bạch Trọng Uy nhìn đứa cháu trai này, tâm tư cuộn trào, giọng khàn nhưng đầy tự hào:
“Ba năm, không uổng công ta đưa con về, không uổng công ta dốc cả nhà họ Bạch cho con. Phong Tự, sau này, cái thành Tịnh Xuyên này… phải là của con.”
Bạch Phong Tự mỉm cười, dịu dàng đặt tay lên mu bàn tay nhăn nheo của ông.
Ba năm.
Người ngoài tưởng anh là thiên chi kiêu tử – sinh ra ngậm thìa vàng. Nhưng không ai biết, năm năm tuổi, anh từng bị bắt cóc giữa ban ngày ban mặt dù được bảo vệ như hoàng tử.
Nhà họ Bạch lục tung cả thiên la địa võng vẫn không cứu nổi. Mãi mãi không ai biết, trong những năm tháng đó, đứa bé 5 tuổi ấy đã sống trong địa ngục thế nào.
Máu, nước mắt, đói khát, bạo hành. Anh sống không bằng chết. Nhưng chính sự giãy giụa trong bóng tối ấy đã thổi bùng lên khát vọng sống. Anh lật đổ lão Đường – vua sát thủ thế giới, rồi lên làm sát thủ số một lúc mới 16 tuổi.
Chết chóc đối với anh như làn gió thoảng.
Tới năm 18, thế lực họ Bạch phát hiện ra anh. Bạch Trọng Uy đích thân đến đón. Anh không hận, chỉ mỉm cười. Đón nhận người ông quyền quý, đón nhận luôn cả quá khứ mà chôn sống mình.
Cha mẹ anh cũng vì quá vui mừng nên trên đường đi đón anh thì ngã núi chết, xe rơi xuống vực. Anh… không khóc. Chỉ trầm mặc một đêm, rồi hôm sau bắt đầu học quản lý sản nghiệp, tay không giết sạch một đám quản lý cấp cao gây cản trở.
Từ đó, một bước lên trời, chẳng ai dám ho he.
**
Ở một nơi khác – trong căn phòng đơn sơ mà ánh nắng chiếu qua rèm vẫn không làm tan đi sự lạnh lẽo – Thiên Tuấn ngồi đó, xé nát một tờ báo.
Trên báo là hình Bạch Phong Tự.
Kim Ca ngạc nhiên:
“Anh làm gì vậy? Anh Bạch Phong Tự cũng đâu có gì xấu…”
Thiên Tuấn liếc cô:
“Đừng tin người.”
Kim Ca siết chặt tay, thấp giọng nói:
“Anh Thiên Tuấn, em biết anh rất yêu chị ấy. Nhưng em khuyên anh nên dừng lại. Thứ anh đối đầu không phải là dạng v–”
“Kim Ca.”
Thiên Tuấn ngắt lời. Giọng lạnh đến mức đông cả không khí quanh người.
“Tôi biết em có ý tốt. Nhưng chúng ta không thân tới mức em có thể thay đổi quyết định của tôi.”
Cô mím môi, trừng mắt:
“Em có ý đồ gì chứ?”
“Em tự biết.”
Anh đứng dậy, rời đi.
**
Trên phố, Thiên Tuấn định bụng đi thẳng tới địa điểm nhiệm vụ. Nhưng lại bất giác khựng lại khi thấy một cậu thiếu niên ngồi bên vệ đường, ôm chiếc bánh kem nhỏ cùng một di ảnh.
Gió thổi qua, mang theo cả tang thương và tĩnh lặng. Anh vốn chẳng định lo chuyện bao đồng, nhưng vừa liếc qua… máu như ngưng chảy.
Hồ Lộ.
Người cảnh sát năm đó từng cứu hai vợ chồng anh.
Người lịch thiệp từ chối cả hoa quả lẫn mỹ phẩm vợ anh đưa. Người từng mỉm cười bảo:
“À, thật ra vợ tôi là con trai. Em ấy không dùng mấy cái này.”
Lúc đó họ còn cười cho là đùa. Nhưng giờ…
Thiên Tuấn tiến đến, đứng cạnh thiếu niên kia, ánh mắt dừng lại trên di ảnh.
“Anh ấy mất rồi à?”
Thiếu niên kia ngẩng đầu, đôi mắt ngấn nước:
“Anh biết anh ấy sao?”
“Ừ.”
Giọng anh khàn khàn. “Anh ấy từng cứu tôi.”
Thiếu niên khẽ gật đầu, môi run lên vì xúc động:
“Cảm ơn anh đã nhớ tới anh ấy… bọn em chỉ mới yêu nhau được ba năm... Mười năm trước anh ấy chết ở Vô Gian Hầm, lúc làm nhiệm vụ…”
Cậu bật khóc.
“Anh ấy chưa từng làm điều gì sai… sao tụi ác nhân đó lại làm vậy với anh ấy?”
Tim Thiên Tuấn co thắt. Một người như Hồ Lộ… cũng không sống sót khỏi nơi đó.
Anh nhìn kỹ lại gương mặt thiếu niên kia — càng nhìn càng quen, đến khi đôi mắt cậu đọng ánh nắng, anh mới sững người.
Gương mặt này...
Ký ức mờ nhòe bỗng trào về — thiếu niên trước mặt sao lại giống anh đến như thế.
Gió thổi qua. Tóc anh rối loạn. Còn trong lòng, cơn bão vừa bắt đầu nổi lên.