“Anh trai,”
Giọng nói trầm nhẹ vang lên cùng tiếng gõ cửa ba cái lịch sự, “Hôm nay có muốn đến Liễu gia xem chọn người kế thừa không? Cơ hội hiếm có để chạm tay vào ruột thịt giới tài phiệt đấy.”
Thượng Thiên Tuấn đang dựa người trên ghế bành, tay cầm tách cà phê đen, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua màn hình máy tính vừa kết thúc cuộc họp cổ đông ảo với bên phía thành Tân Huy. Anh liếc nhìn bóng người ngoài cửa phản chiếu trên vách kính, môi cong lên một nụ cười mỉa mai không rõ cảm xúc.
“Liễu gia?” Anh khẽ gật đầu. “Được. Nhưng trước khi đi, nói qua cho anh về nhà đó đi.”
Cánh cửa mở ra. Người bước vào là Thượng Thiên Tịnh. Khác với Thiên Tuấn luôn mang vẻ thâm trầm như vực sâu, Thiên Tịnh lại là kiểu quý công tử miệng cười mà mắt cười theo.
Thiên Tịnh nhấc ly trà trên bàn nhấp một ngụm rồi ngồi xuống đối diện, chân bắt chéo, nụ cười khẽ cong.
“Liễu thị – hay gọi chính xác là Liễu gia – là một thế lực không thể xem thường. Nếu Bạch gia là ngân hàng sống của giới tài phiệt, thì Liễu gia là đế chế chiếm lĩnh thị trường. Họ không cần nhiều tiền bằng Bạch gia, nhưng đất, thương cảng, khu chế xuất, bất động sản, chuỗi cung ứng toàn quốc… gần như đều có bóng dáng Liễu gia chen vào.”
Thiên Tịnh dừng một chút, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái:
“Hiện tại họ phân bố ở ít nhất năm thành phố lớn: Tịnh Xuyên, Vọng Châu, Huyền Cảng, Tân Huy, Minh Hải. Nghe quen không? Đúng, đó đều là các điểm nút tài chính quốc gia. Con cháu trong gia đình đều xuất thân từ danh môn vọng tộc, mà phần lớn trưởng thành từ Vọng Châu nên vẫn còn giữ được đạo đức căn bản. Tạm gọi là... quý tộc có giáo dưỡng.”
Thiên Tuấn cười nhạt.“Nghe giống tổ kiến lửa hơn là gia tộc.”
“Chính xác.”
Chiếc Maybach đen bóng loáng rời khỏi Thượng gia, dẫn đầu một đoàn xe hộ tống được lái bởi vệ sĩ có vũ trang, xuyên qua làn đường ưu tiên tiến thẳng đến phía nam thành phố – nơi Liễu gia tọa lạc như một lâu đài ẩn mình giữa rừng đá hoa cương và tiền tệ.
Cổng chính Liễu gia mở ra như một khung cảnh bước ra từ truyện cổ tích hiện đại: biệt thự mang phong cách Pháp cổ, to đến mức gần như chiếm cả ngọn đồi, nhưng không hề phô trương. Mọi chi tiết – từ lan can chạm trổ rồng vàng đến mái ngói màu xám bạc uốn lượn như sóng – đều thể hiện gu thẩm mỹ tao nhã tới mức lạnh sống lưng.
Bên trong, dạ tiệc nhẹ đang diễn ra. Quý tộc, tài phiệt, các nhân vật có máu mặt trong giới thượng lưu lần lượt xuất hiện, đứng thành từng cụm nhỏ, nâng ly rượu sâm panh mà trò chuyện bằng chất giọng mũi cao ngạo đặc trưng.
Hai anh em Thượng gia ngồi xuống một bàn sát hành lang, từ đó có thể quan sát toàn bộ đại sảnh.
“Nhìn về phía góc trái đi.” – Thiên Tịnh hạ giọng, mắt liếc.“Kẻ mặc vest đen, ánh mắt như dao cạo đó. Hắn là Lục Triết, ứng cử viên số hai cho vị trí thừa kế. Nghe đồn cha hắn từng là con thứ Liễu gia, nhưng vì mâu thuẫn nội bộ nên tự cắt đứt quan hệ rồi mang họ vợ. Lục Triết dù không mang họ Liễu nhưng vẫn được công nhận là huyết thống chính dòng, được phép tranh vị trí thừa kế.”
“Ồn ào thật.” Thiên Tuấn nói, ánh mắt dừng lại trên người Lục Triết vài giây – ánh nhìn sắc như đoản đao, thẳng, lạnh và không chút thân thiện. Lục Triết cũng liếc qua phía họ. Một giây tiếp xúc ngắn ngủi mà căng như dây cung.
Bất ngờ, không khí trong phòng thay đổi.
Tiếng giày da chạm bậc thềm gỗ vang lên đều đặn từ tầng hai. Ánh sáng trên trần đổi màu thành ánh vàng ấm áp, mọi người gần như cùng lúc quay đầu lên.
Người ấy xuất hiện.
Một dáng người mảnh khảnh cao 1m82, đôi chân dài thẳng tắp trong quần âu trắng kem, thân khoác chiếc áo blazer cách điệu, bên trong là sơ mi lụa cổ nơ màu trà sữa ánh hồng. Tóc khá ngắn, bồng bềnh như sợi lông thiên nga nhuộm màu trắng ngà điểm hồng nhạt như ánh chiều tà, tựa sương khói bồng bềnh dưới hoàng hôn mùa thu.
Khuôn mặt ấy… như được vẽ ra bởi họa sĩ nhà trời.
Đôi mắt hạnh dài, con ngươi xám tro pha ánh tím nhạt, khóe mắt cong như liễu rủ, hàng mi dày khẽ rung. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhợt như cánh hoa hồng trắng chưa nở, làn da trắng đến mức ánh đèn cũng không dám rọi thẳng vì sợ làm phai đi độ trong suốt như ngọc của nó. Khi y bước xuống cầu thang, từng bước đều nhẹ, đều, thẳng tắp, giống như bước ra từ một bản nhạc cổ điển trau chuốt.
Liễu Thượng Y.
Bảo vật của Liễu gia.
Người mang danh “mỹ nhân đắt giá nhất thế giới” ở cả thị trường nghệ thuật lẫn tài chính – bởi mỗi lần xuất hiện, lượng cổ phiếu Liễu thị lại tăng nhẹ 1.2%.
Thượng Thiên Tịnh khẽ nghiêng đầu, nói nhỏ như thì thầm:
“Cậu ta năm nay vừa tròn 18. Diễn viên, ca sĩ, nghệ sĩ piano, đại sứ thương hiệu quốc tế. Cũng là người duy nhất được cả hai phe nội bộ Liễu gia ủng hộ cho vị trí kế thừa. Thông minh, hiền lành, cư xử khéo léo đến phát mệt.”
Liễu Thượng Y nhẹ nhàng đi giữa dàn khách khứa, khom lưng chào từng người, môi chỉ khẽ mỉm nhưng đôi mắt lại đầy thần thái. Khi đến trước Lục Triết, y cúi đầu gật nhẹ.
Nhưng…
“Anh giả tạo cái gì?” – giọng nói lạnh như đá rơi vào hồ nước êm đềm.Lục Triết bật dậy, ly rượu nghiêng đổ vài giọt xuống đất.
“Nghĩ cúi đầu chào vài cái là tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ à? Liễu Thượng Y!”
Cả sảnh tiệc chững lại.
Liễu Thượng Y khựng người một khắc, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt vẫn bình thản đến dị thường:“Anh không nghĩ em sẽ bỏ qua, Lục Triết. Nhưng anh tin người đủ trí tuệ sẽ không chọn nơi này để khơi lại thù hận.”
Lục Triết cười khẩy. “Anh quá tự tin rồi.”
Thượng Thiên Tuấn ngồi phía sau, tay cầm ly rượu vang đỏ sóng sánh, ánh mắt lạnh tanh nhìn chăm chú vào Liễu Thượng Y.
Một vẻ đẹp... quá tinh khiết. Quá dễ khiến người khác muốn nhúng bẩn.
Hắn siết chặt ngón tay quanh ly thủy tinh.
Đây là Liễu gia.
Là nơi khởi đầu ván cờ.Là cửa ngõ để hắn bước vào tim giới tài phiệt.Là nơi hắn sẽ dùng chính máu và bí mật mà lật tung mọi kẻ đã nhúng tay vào cái chết của Yến Hiểu.
Còn cậu trai kia – Liễu Thượng Y...Một con chim sơn ca trong lồng vàng.Đẹp đến mức khiến người ta muốn phá lồng, muốn giam giữ. Hoặc thiêu rụi.