Chương 10: Những Mũi Tên Ngầm

Thiên Tịnh liếc qua Hắc Thượng Quan. Cô ấy quay lại, ánh mắt đó chẳng có thiện ý cũng chẳng có ác ý. Chậc! Cô khẽ che miệng, khúc khích:

“Tôi biết tôi đẹp mà, không cần nhìn vậy đâu.”

Thiên Tịnh giật mình, cố gắng cúi đầu tập trung mua sắm. Nhưng vô tình vẫn liếc thấy đôi chân dài của cô -- vốn là người lạnh như băng, anh vốn không để ý phụ nữ, vậy mà lại bị cái hình chữ Z bằng kim cương treo lủng lẳng trên đùi cô làm lóa mắt. Anh tự hỏi: “Cô ta rốt cuộc muốn làm gì?”

Hắc Thượng Quan phát hiện anh cứ nhìn chân mình liền nhếch môi, nhẹ nhàng đưa chân lên trước mắt:

“Thích lắm hả?”

Trước hành vi hơi… quá của mình, Thiên Tịnh nghiêm túc đứng phắt dậy, vội vã cầm chiếc nhẫn cô chủ tiệm vừa gói xong, lủi đi. Khi trợ lý Thập Tứ Nguyệt tới khẽ nói gì đó với Hắc Thượng Quan, cô dứt nhanh ký tự chữ Z kim cương khỏi chân tay mình để… ngắm nghía. Chủ tiệm trang sức thì tím mặt:

“Thưa tiểu thư… chân của cô…”

Hóa ra cái ký tự này không gắn trên váy mà là trên… da thật chân cô. Hắc Thượng Quan khoan thai đặt chữ Z lên bàn rồi nhếch môi cười:

“Tặng cô nhé, giữ cho kỹ.”

Vừa xoay người cùng đàn em ra đi, cô chủ tiệm liền ném ngay chữ Z vào thùng rác vì sợ hãi. Bạn biết đấy, loại phụ nữ kiểu này là boss *“bản địa femme fatale”* chính hiệu.

Tại trụ sở FBI, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy như phản chiếu sự hỗn loạn trong đầu mỗi người. Không ai nói gì, không ai cười, chỉ có tiếng gõ bàn phím lạch cạch và tiếng giấy lật lật vang lên từng hồi nặng trịch.

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy bung ra.

"Đội trưởng!" – Diệp Lục hớt hải chạy vào, thở hổn hển như vừa leo từ địa ngục lên – "Có manh mối rồi! Chúng tôi tìm ra rồi!"

Trần Cảnh đang ngồi, lập tức bật dậy như chiếc lò xo.

"Nói!"

Cả căn phòng xoay lại nhìn cậu, ánh mắt căng như dây đàn. Không khí đặc lại như bị tạt một gáo nước lạnh.

Một thiếu niên khác lặng lẽ bước vào. Tóc đen, sắc mặt nghiêm túc, trạc tuổi Diệp Lục, vóc dáng cao gầy. Hắn cúi đầu một cách chuẩn mực.

“Cố Tư Hạ, trợ tá đội điều tra độc lập Vọng Châu, xin chào các ngài.”

Hai cậu trai đi nhanh về phía bàn họp, mở ra một tập hồ sơ dày cộp, bìa dính cả bụi đất và vết máu đã khô.

Diệp Lục lên tiếng, giọng vẫn còn gấp gáp:

“Các ngài, tối qua chúng tôi phối hợp cùng đội cảnh sát Vọng Châu tiến hành điều tra tại hiện trường Hầm Vô Gian. Trong lúc truy quét, phát hiện một phòng mật – là nơi hung thủ sử dụng để theo dõi từng cái chết của nạn nhân.”

Cố Tư Hạ tiếp lời, từng chữ nặng như búa gõ lên bàn:

“Dù không tìm được vân tay hay mẫu ADN, chúng tôi đã xác định được chiều cao, số lượng và biệt danh của ba nghi phạm chính thông qua dấu giày và kết cấu căn phòng. Họ tự xưng là XYZ.”

Hắn đưa tay, lôi ra một tờ giấy lớn in dấu giày, mô phỏng chiều cao và góc đứng.

“Ba người. Ba chiều cao. Một gã cao to tầm một mét chín, một kẻ trung bình, còn lại là một người thấp lùn – có lẽ là nữ. Ngoài ra trong phòng còn lưu giữ tài liệu chi tiết về từng nạn nhân và cách chúng bị tra tấn.”

Cố Tư Hạ bắt đầu phân phát bản sao tài liệu, tay hơi run vì không khí căng đến rợn người. Vừa đặt trước mặt Bạch Phong Tự thì bị giọng anh ngắt ngang, lạnh tanh.

“Các cậu nói cùng nhóm cảnh sát Vọng Châu điều tra?”

Anh nhướng mày, cười như không cười.

“Ngay cả FBI còn chưa mò ra được gì. Đám cảnh sát địa phương đó có bản lĩnh gì?”

Không khí trong phòng nghẹt lại. Có vài người lén liếc nhau, như đang đồng tình.

Diệp Lục mím môi, vẫn đứng thẳng sống lưng.

“Thưa ngài Bạch, sở cảnh sát Vọng Châu vừa có một nữ cảnh sát trưởng mới được điều động – cô ấy không giống người thường. Chính cô ấy đã phát hiện ra mật đạo ẩn dưới tầng đất thứ ba – nơi mà cả chúng tôi lẫn hệ thống địa chất FBI không ai phát hiện được. Nếu không có cô ấy, căn phòng đó có khi sẽ vĩnh viễn chôn dưới lòng đất.”

Lúc này, ánh mắt trong phòng mới bắt đầu dao động.

Cố Tư Hạ quay đầu, hô lớn một tiếng: “Vào đi.”

Tiếng giày cao gót vang lên nhè nhẹ. Một cô gái bước vào – thân hình cao, mảnh khảnh, vai thẳng lưng cứng. Nhưng nửa gương mặt trái bị bỏng rát, như từng bị dội axit, khiến ai nhìn cũng giật mình.

Cô cúi đầu một góc chín mươi.

“Tuyết Thanh Thu, 25 tuổi, cảnh sát trưởng đội cảnh sát Khu Phù Lâm thành phố Vọng Châu.”

Cô không để ai kịp phản ứng, bước thẳng vào vấn đề.

“Tôi từ nhỏ đã học cách phân tích môi trường không gian và có kĩ năng nhận diện âm vang dưới mặt đất. Chỉ cần đứng một chỗ, tôi có thể phân biệt nền đất rỗng hay đặc. Khi vào Hầm Vô Gian, tôi lập tức nhận ra bên dưới là một khoảng trống lớn.”

Cô chỉ vào bản đồ.

“Chính dưới chỗ đó là căn phòng của XYZ. Tôi đoán được, vì tâm lý tội phạm cấp cao thường thích ở nơi khó với tới nhất. Càng nguy hiểm, chúng càng thấy phấn khích.”

Bạch Phong Tự nheo mắt, dựa người ra sau ghế, giọng chậm rãi:

“Nếu lỡ dưới đó không phải căn phòng ẩn mà là... mồ chôn người sống thì sao? Cô dám chắc?”

Không khí đặc sệt. Cố Tư Hạ đổ mồ hôi, Diệp Lục nuốt khan.

Nhưng Tuyết Thanh Thu không chớp mắt.

“Nếu ai cũng có tư tưởng suy nghĩ như ngài, thì FBI không tra ra được hung thủ cũng là đúng thôi.”

Rầm.

Một câu. Một cú tát vào mặt cả FBI. Căn phòng im như tờ. Có người quay sang nhìn nhau, người khác thì nín thở.

Bạch Phong Tự cười lớn, gật gù.

“Đúng là cảnh sát trưởng của Khu Phù Lâm Vọng Châu. Khá đấy.” Anh đứng dậy, vươn vai. “Nhưng tiếc là nếu FBI có ai máu liều như cô, thì chắc giờ chẳng ai còn sống mà ngồi đây nói chuyện.”

Anh quay đầu, cười khẽ.

“Tôi thích cách làm việc của cô, nhưng với cương vị lãnh đạo – tôi không thể để người của mình chết vì một ván cược.”

Tuyết Thanh Thu nhẹ giọng đáp, ánh mắt vẫn như lưỡi dao mỏng:

“Thưa ngài, nếu chỉ vì giữ mạng sống của một đám người không nhiều mà mặc kệ hàng trăm người khác phải chết trong đau đớn khi mà hung thủ còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thì chúng ta đang làm cảnh sát... hay đang gián tiếp giết người?”

Cả phòng không ai dám ho một tiếng. Không ai dám cười. Không ai dám phản bác.

Cô gái trẻ – với gương mặt dị dạng – đứng thẳng người, như muốn nuốt trọn sự ngạo nghễ của thế giới này.

Một giọng nói khẽ vang lên từ phía sau.

“Ngài Phong Tự...” – Bán Nguyệt, trợ lí cấp cao của Bạch Phong Tự ghé sát vào tai anh, nói gì đó chỉ hai người nghe được.

Bạch Phong Tự phẩy tay.

“Cuộc họp đến đây kết thúc.”

Mọi người rục rịch đứng dậy. Nhưng trong đầu ai cũng chỉ còn vọng lại hình ảnh người phụ nữ đó – Tuyết Thanh Thu.

Một người dám đối đầu trực diện với Bạch Phong Tự, lại còn nói chuyện kiểu đó mà không vào tù bóc lịch thì chắc là đang được trời độ.

Có người thầm nghĩ, nếu hai người đó cưới nhau, đẻ ra một đứa con thì chắc mồm miệng nó sẽ đủ để dọa chết cả tội phạm quốc tế.

Khủng hoảng thật sự.

Khi ra ngoài, Tống Vô Tú xoa cằm, ánh mắt hơi nheo lại như đang cố đào bới thứ gì đó từ trí nhớ.Trần Cảnh tiến lại gần, nghiêng đầu nhìn anh:

“Có chuyện gì vậy?”

“Cái tên XYZ…” – Tống Vô Tú khẽ nhíu mày – “Tôi cảm thấy quen lắm. Hình như đã thấy ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời chưa nhớ ra nổi.”

Trần Cảnh cũng hơi cau mày:

“Đúng là nghe thuận tai thật. Cảm giác kiểu... không quá nổi bật nhưng lại cứ vương vất trong đầu. À mà này, hôm cậu đến Liễu gia, đã chọn xong chưa?”

Tống Vô Tú lắc đầu, giọng khô khốc:

“Chưa kịp chọn. Hôm đó đội trưởng Bạch đột ngột xuất hiện, mọi người đều đứng hình, thành ra chẳng ai còn quyền bầu cử nữa.”

Trần Cảnh trừng mắt:

“Bạch Phong Tự đến Liễu gia? Giữa ban ngày? Bọn họ có quan hệ à?”

“Tôi hỏi Lục Triết rồi, hắn cũng không biết.” – Tống Vô Tú lắc đầu – “Nói là chưa từng thấy họ giao thiệp.”

Trần Cảnh siết nhẹ quai hàm, ánh mắt chậm rãi tối lại.

Liễu gia…

Bề ngoài trong sạch, lễ nghĩa đủ đầy, gia phong mẫu mực. Nhưng trong mắt Trần Cảnh, nơi đó chẳng khác gì một vũng lầy được dát vàng. Vẻ đạo mạo chỉ là mặt nạ tinh vi, che đậy những tầng lớp quyền lực, nợ máu và bí mật đen như mực.

Mà Bạch gia… lại là kiểu hoàn toàn đối lập. Lão Bạch cả đời tận tụy vì quốc gia, danh tiếng không tì vết, lý lịch sạch sẽ như nước suối mùa xuân. Một gia tộc như thế sao có thể để đứa cháu đích tôn như Bạch Phong Tự vướng vào ổ rắn như Liễu gia?

Vô lý. Quá vô lý.

Nghĩ đến Liễu gia là lại nghĩ đến cái tên Liễu Thượng Y.

Một đứa trẻ... kì lạ đến mức khiến người ta rợn sống lưng. Không phải vì cậu nhóc đó tàn độc hay quỷ quyệt – mà vì sự yêu thương mà cả gia tộc họ Liễu dành cho cậu ta.

Một tình cảm không giống sự nâng đỡ chính trị, không giống kiểu tận dụng thân xác để đổi lấy quyền lực. Mà là thương yêu thật sự. Say mê. Tận tụy. Gần như điên cuồng.

Trong giới thượng lưu này, tình cảm là thứ xa xỉ. Mà yêu thương thật lòng lại càng không tồn tại.

Ấy thế mà… trong Liễu gia, từ già tới trẻ, ai cũng nâng niu cậu ta như ngọc như ngà. Không hợp logic. Không hợp tự nhiên.

Đáng sợ.

Trần Cảnh hít một hơi thật sâu.

“Đứa trẻ đó…” – Ông khẽ nói – “Không đơn giản.”

Tống Vô Tú ngước nhìn ông.

“Vụ án mười lăm năm trước liên quan đến cậu ta...” – Trần Cảnh nói tiếp, giọng thấp hẳn xuống – “Tôi từng điều tra, từng phân tích từng trang hồ sơ. Nó có logic, có trình tự, có kết luận... nhưng lại chẳng để lại cảm giác thỏa đáng. Như thể có thứ gì đó rất quan trọng đã bị bóc mất khỏi bức tranh toàn cảnh.”

Ông ngừng một nhịp, rồi nhìn về phía ánh đèn xa xa ngoài cửa sổ:

“Nếu Bạch Phong Tự cũng dính dáng vào Liễu gia, vậy thì… tốt nhất nên kéo anh ta ra càng sớm càng tốt.”

“Còn Hắc gia? Thượng gia?” – Tống Vô Tú hỏi.

“Không đáng lo.” – Trần Cảnh đáp ngay – “Chừng nào cậu không động vào lợi ích chính trị của họ, họ sẽ không thèm nhúng tay. Logic hai gia tộc đó còn có thể tính được.”

“Còn Liễu gia?”

Trần Cảnh cười nhạt, ánh mắt tối như đáy cốc rượu đen:

“Liễu gia không có logic. Họ có Liễu Thượng Y.”

Thiên Tuấn đã liều một phen, lén lút tìm cách liên lạc với Tống Vô Tú hòng moi ra chút thông tin từ Hầm Vô Gian. Nhưng cậu ta miệng kín như bưng, ba lần bảy lượt đều né tránh câu hỏi, khiến đầu Thiên Tuấn như muốn nổ tung.

Bất đắc dĩ, anh đành xuống nhà, ngồi uống trà cùng Thượng lão gia và Thượng phu nhân.

Giọng điệu thong thả, lời lẽ nhẹ nhàng như đang buôn chuyện... nhưng từng chữ từng câu đều ẩn ý xoáy sâu về vụ án Hầm Vô Gian và danh tính kẻ chủ mưu.

Nhưng hai người già chỉ nhìn anh bằng ánh mắt điềm đạm đến lạnh lùng.Họ không nói.Không phải vì không biết, mà là vì đã biết quá rõ về anh.

Họ đã điều tra, đã truy về tận gốc gác máu và nước mắt của Thiên Tuấn. Biết anh đã mất gì, từng đau ra sao, hận đến mức nào – cũng chính vì thế, họ càng không muốn để anh dấn thân vào mớ bùn đặc sệt máu và tiền ấy nữa.

Khi rời đi, mẹ anh đưa cho một tấm thẻ ngân hàng.Thẻ đen, số dư không đáy.

Ánh mắt bà dịu dàng như mọi lần:

“Đi mua gì đó cho khuây khoả, đừng ôm mãi thù hận trong lòng. Nó không cứu được ai đâu, chỉ hại con thôi.”

Anh không đáp, chỉ khẽ gật đầu.Đôi lúc anh thấy mình như đứa con cưng được nuôi trong lồng kính pha lê, chỉ được quyền đau đến một giới hạn nhất định.

Cầm thẻ trong tay, Thiên Tuấn bước ra phố.

Gió đêm không lạnh nhưng tâm trạng anh lại tối hơn cả bầu trời u ám.

Anh cứ đi, chân không định hướng, đầu không suy nghĩ. Dọc vỉa hè toàn những cửa hiệu cao cấp, nhà hàng dành riêng cho hội thượng lưu – những nơi từng là giấc mơ xa xỉ của kẻ bình thường.

Rồi anh bước ngang một quán karaoke. Biển hiệu đèn vàng, cửa kính dày, bức tường cách âm đắt tiền – nơi những trò chơi tai tiếng và giao dịch ngầm có thể diễn ra mà chẳng ai biết.

Anh dừng chân.Không rõ vì sao.

Chỉ là muốn... nghe một bài hát.

Hoặc muốn có một lý do để không phải nghĩ nữa.

Vừa định đẩy cửa bước vào, thì phía sau vang lên tiếng thắng xe. Một chiếc thể thao đen nhánh đỗ xịch bên lề, đèn hậu còn sáng rực. Cửa xe mở ra – người bước xuống là Lục Triết.

Hắn mặc đồ vest nửa chỉnh tề, nửa lười biếng, tóc hơi rối, ánh mắt phiêu lãng như kẻ vừa từ một cuộc thương lượng thất bại trở về. Trong ánh đèn mờ nhòe, khuôn mặt hắn lại có vẻ u uẩn, khác hẳn sự ngông nghênh thường ngày.

Lục Triết nhìn thấy Thiên Tuấn.

Mắt hắn nheo lại, không phải nghi ngờ, cũng chẳng khinh thường – chỉ là một tia tò mò ngấm ngầm như đang nhìn một món đồ lạ vừa xuất hiện trong khu trưng bày quen thuộc.

Rồi hắn cười nhẹ, gật đầu chào:

“Thượng đại thiếu gia à?”

Thiên Tuấn cũng gật đầu đáp lễ:

“Lục thiếu.”

Ánh mắt Lục Triết hơi động.

Trong ánh nhìn đó không có ác ý. Chỉ là sự khó hiểu đan xen một chút đánh giá kín đáo – như đang tự hỏi vì sao cậu ta lại ở đây. Vì sao con cờ vốn không nên xuất hiện trên bàn cờ... lại đột nhiên xuất hiện.

Bất ngờ, Lục Triết nghiêng người, mở cửa kính:

“Vào trong chứ?”

Thiên Tuấn còn chưa kịp đáp, chân đã khựng lại.

Một suy nghĩ như dao nhọn lướt qua đầu anh – lạnh buốt.

Chờ đã…

Mình chưa từng công khai thân phận trước giới thượng lưu.

Thân phận mình – chỉ vài người trong nội bộ Thượng gia biết rõ.

Vậy mà... hắn vừa gọi mình là Thượng đại thiếu gia?