Tin tức được truyền về trung tâm chỉ huy quân đội vào lúc 4 giờ sáng.
> "Thành Thượng Ninh — đã được chiếm lại.
Tất cả zombie trong nội thành đã bị tiêu diệt.
Không có quân đội hỗ trợ.
Người duy nhất chiến đấu: Lý Hạo."
Khoảnh khắc đó, cả căn phòng chiến lược chấn động như có một vụ nổ vô hình.
Các sĩ quan cấp cao, vốn đang tính đến phương án cứu viện — đứng phắt dậy khỏi ghế. Một số không tin vào tai mình, vội vàng tua lại bản tin, kiểm tra từng hình ảnh từ vệ tinh — nơi xác zombie nằm chất đống thành từng lớp, kéo dài đến tận cổng thành.
Một mình. Một thiếu niên. Thanh tẩy cả thành phố.
---
Tại doanh trại đội 0.
Trương Dực đang mài lại con dao của mình, nghe tin liền khựng tay, ánh mắt trầm xuống:
— Thằng nhóc đó… thật sự làm được à?
Tống Linh lặng người, ngồi trên xe tải, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
— Mình cứ tưởng… nó sẽ là gánh nặng…
Phan Trí nheo mắt, thấp giọng:
— Không phải con người bình thường nào cũng sống sót được giữa mười mấy ngàn zombie. Không có hệ thống, không có thuốc hỗ trợ… Cậu ta làm gì để sống sót?
Lưu Dao thì đã lặng lẽ đứng dậy, hai tay siết chặt thanh kiếm bên hông.
— Em biết… ánh mắt của anh ấy không phải của người yếu đuối. Giờ thì không ai được coi thường anh ấy nữa.
Ngay cả Diệp Minh, luôn điềm tĩnh như một ngọn núi, cũng ngẩng đầu nhìn màn hình truyền tin. Khóe miệng người đàn ông 40 tuổi, lần đầu tiên khẽ nhếch lên:
— Cậu ta... là một “hạt nhân chiến đấu” thật sự.
---
Còn Ngô Bằng...
Đang ngồi ăn bánh bao hấp, suýt nghẹn khi nghe tin. Anh lắp bắp:
— Đùa nhau hả? Một mình cậu ta? Không phải là… kịch bản phim à?
Rồi cười, nhưng nụ cười có gì đó vừa ngưỡng mộ vừa hoảng hốt.
— Cậu ta… là thứ sinh vật gì vậy?
---
Tin tức lan nhanh như gió.
Tên Lý Hạo – vốn chỉ là một học sinh lớp 12 được bổ sung vào đội 0 – bỗng chốc trở thành huyền thoại sống.
Không hệ thống. Không đội hỗ trợ.
Chỉ có… quyết tâm, thanh kiếm, và một người.