Ngày 30/4/2030 – Vùng Cam, tọa độ 17.9-119.7
Ánh chiều rọi xiên qua những toà nhà sập mái, vết máu và tro tàn trải dài trên mặt đường nứt gãy. Không gian ngột ngạt vì mùi thi thể, khói cháy và tiếng gầm rền rĩ phát ra từ lũ quái vật ẩn sâu trong đống đổ nát.
---
Đội 0 chia quân thành 4 nhóm, mỗi nhóm đảm nhận một hướng:
Hướng Đông: Lưu Dao và Tống Linh chạm trán một thể zombie biến dị cực nhanh, toàn thân phủ lớp sừng bén như lưỡi dao, di chuyển bằng bốn chân như nhện.
Hướng Tây: Trương Dực một mình đối đầu zombie biến dị hình thể, to như xe tải, da giáp rạn nứt, cú đấm đủ phá sập tường bê tông.
Hướng Nam: Ngô Bằng và Phan Trí đối đầu loại zombie biến dị tiết dịch độc, thân thể thối rữa chảy acid, vừa cận chiến vừa tầm xa nguy hiểm.
Hướng Bắc: Diệp Minh phối hợp cùng drone mini và súng xung điện, chiến với zombie biến dị trí tuệ, có khả năng chỉ huy hàng trăm zombie thường.
Không thể phân loại theo hệ thống cũ – cả bốn đều là những biến dị hoàn toàn mới, lần đầu tiên được trông thấy.
> Đây không còn là đám “zombie cấp thấp”…
Mà là những sinh vật tiến hoá, có thể phá vỡ mọi giả định của quân đội.
---
Trung tâm
Ở giữa trung tâm vùng cam – ngay dưới phần sân ga sụp lún – Lý Hạo chiến đấu một mình suốt 2 tiếng, đã giết hơn 2.000 zombie thường.
Anh không có đòn thế phức tạp, cũng không tung ra bất kỳ sức mạnh “bùng nổ” nào – chỉ là:
> Kiếm pháp thuần tuý – uy lực.
Thể lực vượt xa người thường – bền bỉ.
Và một ý chí sắt đá.
Nhưng chính lúc ấy – nó xuất hiện.
---
Một con Zombie cực kì mạnh
Một tiếng động trầm thấp vang lên từ sâu dưới lòng đất.
> ẦM!
Mặt đất nứt ra. Cột điện ngã đổ. Cửa cống bật tung.
Một cái bóng khổng lồ cao hơn 6 mét, từ từ trồi lên giữa làn khói bụi.
Không giống bất kỳ zombie nào từng thấy – không vết thối rữa, không rên rỉ, không dữ tợn – chỉ có một thân thể quái dị, như được đúc từ thép và đá núi, đôi mắt đỏ âm ỉ cháy như dung nham.
> Lý Hạo (nội tâm): “ thứ đó là gì vậy ? ”
Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Thứ này… không thể chỉ dùng từ “mạnh” để mô tả.
---
Trận chiến đã kéo dài hơn
Lý Hạo lao vào chiến đấu.
> Chỉ là một con người được mài giũa trong tận thế, và một con quái vật của tiến hoá.
Mỗi đòn chém của anh, con quái gạt đi bằng cánh tay to như cột trụ.
Mỗi cú đập của nó, đất vỡ, gió lật ngược chiều.
Cả khu vực biến thành hố bom cháy đen, gió giật, bụi mù, máu văng khắp nơi. Lý Hạo bị đánh văng mấy lần, vai gãy, đầu rướm máu, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên.
> Không sợ. Không lùi. Không chết.
---
Sau ngần ấy thời gian – con quái sau hàng loạt đòn đánh hoang dã bắt đầu chậm lại. Nó tin rằng Lý Hạo cũng đã kiệt sức.
Nhưng không – lúc ấy Lý Hạo vẫn đứng, lặng lẽ.
> “Bây giờ.”
Anh lăn dưới đất, bật lên bằng một cú đạp, xoay người lao sau lưng con quái vật, vung kiếm dọc theo gáy, xoay một vòng toàn thân:
> “XOẸT!”
Cái đầu to như trống nhà hát bay lên, máu đen phụt thẳng lên trời.
> Con zombie ấy– gục xuống.
Không có tiếng gào. Không có ánh sáng đặc biệt.
Chỉ là cái kết lặng lẽ của một con quái mạnh khủng khiếp.
Và một con người đơn độc đã chém đầu nó.