Cuộc sống của Lý Cẩu Đản trong cung điện của Nữ Đế Băng Tâm đúng là "một bước lên tiên". Hắn không còn phải lo cơm áo gạo tiền, được tiếp cận vô số linh dược quý hiếm. Hắn còn có "nhà bếp di động" của riêng mình, tha hồ thử nghiệm những công thức "độc nhất vô nhị". Nữ Đế Băng Tâm, dù đôi khi phải chịu đựng những tác dụng phụ dở khóc dở cười từ đan dược của hắn, vẫn phải thừa nhận hắn có khả năng đặc biệt. Nàng thậm chí còn bắt đầu quen với những mùi hương "đặc trưng" từ phòng thí nghiệm của hắn.
Cẩu Đản lợi dụng vị trí đan sư riêng để tiếp tục thói quen "nhặt nhạnh" của mình. Hắn lén lút "chôm chỉa" những linh tài, phế liệu mà người khác không để ý trong cung điện. Một chiếc nhẫn cũ, một mảnh vải rách, hay thậm chí là... mấy cục rỉ sét từ đường ống nước, đều có thể trở thành "nguyên liệu" cho những sáng tạo mới của hắn. Hắn còn thường xuyên lén lút đi dạo bên ngoài cung điện, tìm kiếm những "kỳ ngộ" khác.
Một ngày nọ, một vị khách quý từ một tông môn lớn khác đến thăm Nữ Đế Băng Tâm. Hắn ta là Đại Hoàng Tử Kim Nguyên, một cường giả Hợp Thể kỳ trung kỳ, nổi tiếng với sự hào nhoáng và thích khoe khoang. Kim Nguyên đến để cầu hôn Nữ Đế Băng Tâm, nhằm củng cố thế lực của tông môn mình.
Khi Kim Nguyên bước vào cung điện, hắn ta lập tức cảm thấy một mùi hương kỳ lạ. Không phải mùi hương của cung điện sang trọng, mà là một mùi... chua loét, quyện với mùi tanh hôi và cả mùi Linh Hồ quen thuộc của Lý Cẩu Đản.
"Nữ Đế, đây là mùi gì vậy?" Kim Nguyên nhíu mày, vẻ mặt ghê tởm.
Nữ Đế Băng Tâm hơi cau mày. Nàng đã quen với mùi này, nhưng lại quên mất rằng người ngoài sẽ không chịu nổi. "À... đó là mùi của một số linh dược quý hiếm đang được luyện chế thôi."
Cẩu Đản đang lén lút ăn trộm mấy viên linh thạch dưới gầm bàn, nghe thấy vậy thì cười thầm. Hắn ta biết, cơ hội của mình đã đến.
Kim Nguyên vẫn tỏ vẻ khó chịu. Hắn ta nhìn thấy Lý Cẩu Đản đang ngồi xổm ở góc phòng, vẻ mặt lấm lem, thì càng thêm khinh thường. "Nữ Đế, sao lại có một tên tạp dịch dơ bẩn như vậy trong cung điện của người?"
Nữ Đế Băng Tâm định giải thích, nhưng Cẩu Đản đã nhanh nhảu lên tiếng: "Ấy, vị công tử này nói gì lạ vậy! Tiểu nhân là đan sư riêng của Nữ Đế đấy ạ! Và mùi hương này chính là 'mùi của tài năng'!" Cẩu Đản còn cố tình vận linh lực, khiến mùi Linh Hồ tỏa ra nồng nặc hơn.
Kim Nguyên bị mùi hương tấn công, hắn ta suýt nôn. "Ngươi... ngươi dám vô lễ với ta?"
"Tiểu nhân đâu có dám! Tiểu nhân chỉ nói sự thật thôi mà!" Cẩu Đản cười toe toét. Hắn ta nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Kim Nguyên, liền nảy ra một ý tưởng.
Nữ Đế Băng Tâm biết Kim Nguyên là một kẻ hẹp hòi, nàng ta không muốn gây rắc rối. "Đan sư Cẩu Đản, ngươi lui xuống đi!"
"Dạ dạ!" Cẩu Đản giả vờ ngoan ngoãn. Hắn lui xuống, nhưng trong đầu đã nảy ra một kế hoạch.
Đêm đó, Kim Nguyên ngủ lại trong cung điện. Cẩu Đản lén lút lẻn vào phòng của hắn ta. Hắn lấy ra cái chảo vỡ của mình, cho vào đó một ít... phân của con yêu thú mà hắn đã bắt được, vài sợi tóc của Kim Nguyên mà hắn lén lút nhặt được, và một ít bã trà đã qua sử dụng. Hắn vận linh lực Kim Đan, bắt đầu luyện một loại đan dược mới.
Hắn muốn tạo ra một loại đan dược khiến Kim Nguyên gặp "ác mộng" và trở nên "dơ bẩn" nhất có thể.
Mùi hương từ cái chảo của Cẩu Đản lần này thì đúng là "cực phẩm". Nó không chỉ hôi thối, mà còn có mùi kinh tởm đến mức khiến Cẩu Đản cũng phải bịt mũi.
Cuối cùng, cái chảo "khạc" ra một viên đan dược màu xanh lá cây đậm, trông giống như một cục bãi nôn đã khô lại. Cẩu Đản cẩn thận ném viên đan dược này vào ấm trà của Kim Nguyên.
Sáng hôm sau, một tiếng la thất thanh vang lên từ phòng của Kim Nguyên. Mọi người chạy đến, và cảnh tượng trước mắt khiến ai cũng phải tái mặt.
Kim Nguyên đang nằm trên giường, nhưng toàn thân hắn ta bị phủ bởi một lớp bùn nhão nhoét, và khắp người hắn ta mọc đầy... rêu xanh! Mùi hôi thối bốc ra nồng nặc, khiến không ai dám lại gần. Hắn ta nhìn thấy mình trong gương, liền ngất xỉu.
Nữ Đế Băng Tâm, Thiên Huyền và các thị vệ đều sững sờ. Ai cũng đoán được kẻ gây ra chuyện này là Lý Cẩu Đản, nhưng không ai có bằng chứng.
Cẩu Đản, người đang lén lút quan sát từ xa, cười khúc khích. Hắn ta không chỉ khiến Kim Nguyên gặp ác mộng, mà còn biến hắn ta thành một "sinh vật xanh lè" bốc mùi. Hắn ta biết, sau chuyện này, Kim Nguyên sẽ không còn dám cầu hôn Nữ Đế nữa.
Nữ Đế Băng Tâm nhìn Kim Nguyên, ánh mắt nàng ta lóe lên tia phức tạp. Nàng ta không ngờ, tên đan sư riêng của mình lại có thể giúp nàng giải quyết một vấn đề lớn đến vậy.
Tin tức về việc Đại Hoàng Tử Kim Nguyên bị biến thành "sinh vật xanh lè" bốc mùi nhanh chóng lan truyền khắp Thượng Giới. Ai cũng nghi ngờ Lý Cẩu Đản, nhưng không ai có thể làm gì. Danh tiếng của Cẩu Đản, từ đó, lại càng thêm phần "ghê gớm" và "khó lường". Hắn đã chính thức dùng sự vô sỉ của mình để "thượng vị" trong giới tu tiên Thượng Giới.