Nhật ký 1-3: Bức hoạ, mặt kính vỡ?

Phía trên bầu trời đang có những dải mây che phủ ánh sáng, đây đó thi thoảng có cơn gió mạnh thổi qua. Nếu nhìn từ xa, ai ai cũng thấy một dải cầu vồng xanh lá đang tạo nên một con đường vòng cung, nối từ ngôi trường cho tới gần khu công nghiệp.

Một dải sắc màu ấy quẹo lại mà đang bay lung tung về phía này. Những người công nhân đang cười đùa dừng lại trước lời của một người công nhân. “Cái gì đang bay đến thế tụi bay?” Tay anh ta chỉ lên dải xanh xanh kia.

Một con chim xanh lá? Tại sao nó bay về hướng này? Tại sao nó không có cánh? Sao trông nó lạ vậy?

Kia là…

“Là người…?” Người đàn ông nọ nhấn vào thái dương, dùng hai ngón tay gần mắt mà làm động tác tách ra để nhìn cho rõ.

“Là một bé gái!”

“Cái gì? Ông chú đùa chúng tôi à?”

“Mấy người tự nhìn đi. Ai có chế độ ống nhòm của công dân cấp bốn không?”

Ở đây, những người công nhân ngoài thành phố thì tất nhiên là chẳng ai có thứ xa xỉ phẩm như vậy, nuôi sống bản thân có khi còn chưa xong. Tất cả bọn họ đều chỉ có một bộ quần áo cơ bản màu trắng được xuất khẩu hàng loạt – một dấu hiệu nhận biết của công dân cấp độ năm thấp bé nhất.

Nhưng giờ đây, chẳng ai cần phải nhìn rõ hơn, cái áo trắng và bộ váy liền quần ấy, chắc chắn là của trường học gần đây.

“Không lẽ… Là…là… pháp thuật!”

“Thật à? Tao chưa thấy bao giờ? Nhìn hay nhỉ?”

Người đàn ông già cả nhất gõ vào đầu của tên thanh niên thiếu hiểu biết mà kêu lên. “Chạy ngay đi anh em, dính vào cảnh sát với điều tra viên của Hội Đồng Tối Cao rắc rối lắm.”

“Vậy à?”

“Đi! Chẳng may nó thuộc tông đồ Mảnh Ghép hoặc bọn phản động thì cậu sẽ chết!”

Nghe tới đây, họ lập tức chạy mà chẳng ai muốn ngó lại nữa.

Một chú chim nhỏ bé trăng trắng và bộ cánh xanh lá trong suốt như không khí đang mất kiểm soát mà quay mòng mòng trên bầu trời. Có khả năng là do cơn gió mạnh đầu thu đang hành hạ thân thể vừa mới chỉ học bay của nó. Cũng có thể là do một con mèo nào đó dạy cho nữa chứ. Làm sao mà nó bay thuần thục được?

Lam đang cuống quýt điều khiển sức mạnh mới của Ma Cổ Ngữ; loại phép này khi lên cấp “khai mở tiềm thức” ừ thì sẽ cho người dùng biết hướng dẫn sử dụng đấy. Tất nhiên là không tặng kèm hướng dẫn cách bay. Thật là xảo quyệt. Cô muốn khiếu nại với xã hội, với hệ thống phép thuật đã kém đi phần màu nhiệm này.

Nhưng xã hội đã coi cô là kẻ phản diện mất rồi…

May thay, khi đáp đất thì cô chỉ bị lún xuống đôi chút mà điều khiển bản thân sao cho không tự chôn mình. Nó dễ hơn bay gấp ngàn lần.

“Rồi, có vẻ đã an toàn, phù…” Lam lau mồ hôi tưởng tượng trên vầng trán lạnh lẽo cứ như thể thời tiết nóng lắm.

“Bây giờ cậu tính… đi đâu?” Bé mèo trú ngụ trong cơ thể hỏi.

Cô bé vừa đi vừa truyền lại tin. ‘Mình… đang tính về nhà. Phải báo cho quý cha và quý mẹ, chắc là họ sẽ có cách giải quyết thôi.’

“Ừm… mình cũng không biết… về con người nhưng… mà có lẽ đó… là điều tốt nhất.” Lam nghe thấy bé mèo cứ cách vài câu lại bị khựng.

“Được rồi… tiếp tục đi nào!”

Từ những nguy hiểm đã qua, cô không dám tự tin quá mức như trước nữa. Khả năng cao là do sơ suất của mình mà ông hiệu trưởng mới tìm được. Cô bé sẽ phải khác, cô sẽ thay đổi; cẩn trọng hơn, nhanh hơn để cầu cứu quý cha mẹ – mong là họ sẽ giải quyết vấn đề bằng cấp độ công dân cao chót vót của mình.

Đầu cô bất giác quay quay, choáng váng. Mắt bắt đầu nhìn một vật thành hai nửa mờ mờ. Cô buồn ngủ mà dụi dụi mắt. Thì ra đây là tác dụng phụ khi dùng quá nhiều năng lượng là linh hồn của bản thân hay sao?

Chân cô run rẩy, tay vung vẩy loạn xạ. Không ổn rồi.

“Lam… lần sau đừng dùng… nhiều linh hồn như… vậy nữa.”

Không cần đợi cô bé trả lời mà bé mèo ở trong đã truyền thêm cho cô linh hồn của chính nó. Cơ thể cô dường như hồi phục lại đôi chút, nhận thức và cơ thể đã có lại cảm giác, tuy nhiên vẫn không tỉnh táo như lúc ban đầu được.

“Được rồi… mình sẽ nhớ…”

“Lam… nụ cười cậu… hứa.”

“Ừ, mình quên mất…”

Nụ cười của Lam đã trở lại mà trong lòng của cô đâu có vui.

Cô nhanh chóng chạy ra ngoài đường quốc lộ mà chân không có một mảnh vải, theo cùng hướng của những người công nhân khi trước – đi về thị trấn nơi cô ở.

Khoảng mười phút sau.

Thành thị đã ngay trước mắt, chỉ còn vài phút đi bộ nữa thôi.

Cô bé đã giữ tốc độ kỷ lục của mình trong trường đua khó với hàng loạt những yêu cầu chưa bao giờ có như: không có giày, mặt đất cứng, những viên đá làm chướng ngại vật.

Cô giờ đang đi bộ để giữ sức.

Mồ hôi thì vã ra như tắm, kể cả có cái máy điều hoà tự nhiên là bé mèo trong cơ thể cũng nào có khả năng xua đuổi cái oi bức khi hoạt động thể chất.

Chân Lam đau nhức.

Nghĩ mà bực tức.

“Tại sao cảnh sát lại về phía họ, những kẻ phản diện thực sự?”

“…”

Không có ai trả lời cho cô bé đang bất mãn. Bé mèo bình thường sẽ đáp lại lời cô ngay. Mà thôi, cứ để bé ấy nghỉ ngơi, phần việc bây giờ còn lại là của mình. Mạnh mẽ lên Lam.

Tiếng xe ôtô đời mới thuộc nhiều chủng loại khác nhau lướt qua, làn gió để lại chạm nhẹ vào da cô và làm vơi đi phần nào cái nóng. Bụi bẩn dính hết lên cơ thể lại góp phần cộng thêm sự khó chịu.

‘Về mình phải tắm táp qua mới được.’

Cô nhận ra, cảm giác do tác dụng phụ của phép Ma Cổ Ngữ gần như tiêu biến. Cô nghĩ có lẽ là phần hồn của mình đã hồi phục. Có lẽ vậy. Vì cô vẫn chưa nghe bé mèo giải thích tới đoạn này. Dù sao, với sức bền đã trở lại cũng được coi là một điều tốt.

Phía xa ở đằng sau, cô nghe thấy âm thanh của một vài chiếc xe buýt tự động đang đỗ lại. Tiếng động liên hồi “xịch” vang lên làm cho người cẩn thận như nữ mạo hiểm giả này cũng phải quay lại mà đề phòng.

Học sinh, là học sinh chạy ùa ra ngoài.

“Sao hôm nay học sinh của trường nào mà về sớm thế nhỉ?”

Tại sao cái bộ đồng phục lại giống như vậy, sao họ lại chạy về phía này?

“Bắt lấy! Ai bắt được sẽ là người đứng đầu…”

Cô giật mình. Đứng ngây ra một lúc, quan sát xung quanh không thấy cái camera nào rồi mới bắt đầu chạy.

“Làm sao họ biết mình ở đây?”

Các tiếng động rầm rập của bước chạy dồn lại từ phía sau. Người dẫn đầu đoàn là một bé gái không có giày để chống chọi lại độ cứng của mặt đất, nhưng may mắn là cô có cơ thể mảnh khảnh và mạnh khoẻ hơn so với hầu hết những bạn học khác – họ hay đi ăn ở cửa hàng đồ ăn giả nên mới vậy. Vị giác quả là một con dao hai lưỡi mà.

Bất lợi của cô là lợi thế của họ và lợi thế của họ là bất lợi của cô. Có lẽ cô đang gặp bất lợi hơn.

Nhưng dù sao, cô không thiếu tự tin, lại một lần nữa chạy đua với nữ mạo hiểm giả là ta đây sao? Không có cửa. Cô bé là người đứng nhất khối tất cả các bộ môn ở trường kia mà.

“Sao thế. Cậu lại bị đuổi à.”

'Bé mèo? Cậu đã trở lại!’ Cô truyền tin vì không muốn phí hơi để giữ tốc độ.

“Vậy thì mình nghĩ không đáng lo vì cậu đứng nhất lúc thi một tuần trước mà.”

Đằng sau Lam, xuất hiện hai nam sinh đang vượt lên trước những học sinh khác. Bé mèo nhìn thấy bộ quần áo trắng có những sọc xanh biển thì quay ra báo lại với cô bé.

“Phía sau đang có hai bạn học sinh mặc đồ khác lạ đang vượt lên.”

‘Sao cơ?’ Lam giờ không muốn quay lại do vẫn luôn phải né tránh những khối đá nhọn trên đường.

Bé mèo thuật lại, đến đoạn trang phục của họ thì ôi thôi. Năm cái sọc xanh biển trên vai tương đương với cấp độ công dân cao nhất mà chỉ quan chức chính phủ mới có quyền dùng. Làm sao học sinh có thể mặc được? Nhân vật cao cấp nào của Hội Đồng đã đầu tư chỉ vì một người học phép như cô kia chứ?

Lam nhanh trí quay lại, trong tay đã có một viên đá nhọn bay bay mà dùng phép ném thẳng vào chân một trong hai nam học sinh. Nhưng không ổn, họ – hay chính xác hơn là bộ đồ họ mặc – quá bền so với một viên đá. Bé mèo thấy vậy liền ra tay giúp cô.

“Để tớ!”

Chú mèo đó thoát ra khỏi người Lam mà bay thẳng vào thân một học sinh. Cậu bé đó dừng lại, ôm đầu và rồi nhìn về phía người bạn cùng lớp với mình mà quay ra gầm gừ, sau đó là tấn công…

Lam cứ vậy mà chạy… chạy… chạy.

Đến khi sức lực chẳng còn mới quay về sau thì đoàn người đã mất. Cô nghĩ rằng phép thuật của bé mèo đã hơn trước kia nhiều vô kể. Chắc hẳn phải ở cấp độ thứ hai của Ma Cổ Ngữ mà cô không biết. Dù sao thì bé mèo cũng là linh hồn nên sẽ tương thích hơn con người nhiều.

Những căn nhà một tầng khiêm tốn xuất hiện, bề ngoài thì mới và khang trang nhưng so với thành phố chắc chắn không bằng. Mà không, bây giờ không phải là lúc Lam để ý đến cảnh vật để viết lách, cô bé phải về nhà.

Lam nhìn ngó xung quanh, rẽ vào một bên ngách đường có vẻ tối, lựa góc khuất kín đáo mà đi.

Căn nhà của cô cũng như bao nơi khác ở đây, giống như đồ chơi sản xuất hàng loạt ở một nhà máy nào đó vậy, khác biệt duy nhất có lẽ là số nhà đang ngày một rõ trong tầm mắt…

…và cùng với cánh cửa ngôi nhà đang mở toang ra?

Quý cha mẹ về nhà rồi sao?

Họ sau bao lâu rốt cục cũng yêu nhau trở lại? Đây quả là một tin đáng mừng. Cô phải xem cho kỹ mới được. Nhưng họ có bao giờ nghỉ làm chỉ vì chuyện gia đình đâu, hồi trước cứ đi làm xong đi về là ngủ ngay mà?

Bước chân dần chậm lại. Cô lo lắng ra mặt, họng nuốt nước miếng, môi cô mím chặt; tay cô khẽ đẩy cửa nhà mà bắt đầu nghe thấy tiếng động.

Một tiếng động mà cô chưa bao giờ nghe và chẳng bao giờ muốn nghe thấy.

“Cút đi! Đem theo cả cái đứa con hoang kia mà đi!”

“Được thôi. Tạm biệt, cái đồ nghèo đến thuốc viên dinh dưỡng còn phải tiết kiệm. Sống ở cái hố nghèo hèn này suốt cuộc đời đi. Còn con Lam thì tôi tặng kèm cho anh.”

Một người phụ nữ bước ra và đẩy cánh cửa ngay khi Lam định nắm tay vào. Cô bé ngã xuống đất, may mắn là không có bị thương.

Nhưng…

Cái quắc mắt sắc lạnh, khinh bỉ, kèm theo tiếng “hừ” của người phụ nữ ấy – người mà cô gọi là quý mẹ – đã làm cho tấm lòng của cô bị tổn thương…

“Mày vẫn còn dám vác mặt về cái nhà này nữa cơ à?”

“Dạ… dạ, hôm nay con đã đứng nhất…”

“Đứng nhất, ha. Thì sao? Xong rồi mày làm sao? Cả cái trường điên lên vì mày! Lão kia điên lên vì mày! Tao cũng điên lên vì mày! Là mày. Tất cả là do mày! Cút ra khỏi mắt tao, đồ pháp sư khốn kiếp mọi rợ! Vì mày mà chúng tao mới ly hôn!”

Lam ngồi dưới đất; lặng im, để người mẹ – có lẽ giờ đã trở thành người lạ – bước qua mà xách theo túi đồ, ra đi không lời từ biệt.

Nước mắt Lam một lần nữa chảy xuống. Cô chẳng muốn níu kéo. Muốn cũng chẳng thể níu kéo. Chẳng còn muốn làm vậy. Vì cô biết, chẳng có tác dụng gì cả. Đây là lần đầu trận cãi vã lại nghiêm trọng hơn trước… rất rất rất nhiều.

Lý do là cô. Là Lam.

Tất cả là tại Lam. Tất cả là do Lam. Là chính Lam. Hạnh phúc cuối cùng của gia đình tan nát… Lam là một kẻ không thể tha thứ.

“Mày là một đứa con bất hiếu Lam ạ…”

Cô đột nhiên nghĩ đến quý cha, còn ông thì sao?

Thất vọng chỉ chồng thêm thất vọng lớn hơn.

Một khuôn mặt nổi lên gân xanh chằng chịt đang từ trong nhà chạy gần về phía Lam.

“Mày… mày đứng yên đấy! Đừng có qua đây!”

“Quý cha… con… hức.”

“Đừng có nói nữa! Tao không có đứa con nào là pháp sư với phù thủy cả! Nghe rõ không! Mày phá hoại hạnh phúc của cái nhà này chưa đủ hay sao?”

Lam giờ đang từ nỗi niềm u buồn mà lần đầu tiên trở nên giận dữ. Nói ra hết tất cả những gì trong lòng mình… là bây giờ hoặc không bao giờ.

“Cha và mẹ… hức… chẳng phải ngày nào cũng… cũng đi làm cả ngày hay sao!”

“Cái gì? Mày… câm mồm!”

“Ba ngày đi làm… rồi đi ngủ… dậy xong tiếp tục đi làm như thế… cha mẹ đã bao giờ… hỏi con cái gì khác ngoài… học hành hay chưa?” Cô vừa nói vừa nấc lên từng câu hỏi giấu kín từ trước tới nay.

“Đó là trách nhiệm của mày! Khốn nạn! Tao nuôi mày để phụng dưỡng chúng tao! Đó là quy luật của xã hội này!”

“Thế tại sao… cha không… mua robot mà… bắt nó phục vụ ấy.”

“Cái gì? Mày có biết tốn bao nhiêu đồng lương thực để làm thế không? Ngu dốt!”

“Nhưng…”

“Suốt ngày viết lách vớ vẩn. Cần gì phải học văn, cái đó làm sao kiếm được đồng lương thực? Mày chỉ có mỗi một việc, đó là chấp nhận theo số đông mà thôi. Có mỗi như vậy không làm được thì làm cái gì?”

“Cha…”

Lam giờ nghĩ tới những viên thuốc trong túi của mình mà ngày nào gia đình cho là ngày đó ném xuống đường. Cô gái này đâu có muốn kiềm chế cảm xúc? Cô chỉ muốn là chính mình.

ES-3 có tác dụng kiềm chế cảm xúc – cả tốt lẫn xấu – nhưng nhìn người cha của Lam mà xem, chỉ cần quên đi không dùng, thì họ sẽ trở thành như thế này.

“Cuối cùng… ta cũng là người có ích cho Hội Đồng Tối Cao… rồi ta sẽ được thưởng… ta sẽ không phải chịu cảnh nghèo khó nữa… ta sẽ là công dân cấp cao… ha ha ha.”

Ông ta cười như điên như dại, sau đó nói lên những cụm dãy số bắt đầu lặp đi lặp lại.

“Một, ba, bảy, mười ba. Cuối cùng cũng thoát được khỏi nó! A ha ha ha ha ha!” Ông ta sau đó tự lẩm bẩm. “Một, ba, bảy, mười ba. Một, ba, bảy, mười ba. Một ba bảy mười ba…”

Cô chẳng còn cách nào khác mà bắt ép người cha đang dần mất đi nhận thức của mình. Ép cha mình phải uống thứ độc dược ấy bằng phép Ma Cổ Ngữ.

“Cha… mau… mau dùng thuốc đi.”

Một viên thuốc từ trong cặp sách của cô bay ra mà nhảy thẳng vào miệng người cha. Ông ấy sau đó ho khan. Một lúc tiếp theo thì có vẻ như đã bình phục trở lại. Khuôn mặt và cử chỉ không còn như vừa nãy.

“Cha… sao rồi?” Cô lo lắng hỏi.

Người mà cô gọi là cha đúng là đã trở nên minh mẫn hơn, vậy mà cái ống hình trụ kia vẫn chĩa vào cô, rồi cuối cùng cũng nói những lời đầu tiên – bị điều khiển bởi viên thuốc “vô hồn”. Lam không biết cha của mình có còn là người… hay đã trở thành cỗ máy.

“Đứng yên đấy!”

“Cha… là con.”

“Ta biết.”

“Nhưng…”

“Ta xin lỗi… ta… không thể nuôi người học phép được. Mong con đi cho. Đây là những viên thuốc dinh dưỡng cuối cùng. Vĩnh biệt… chạy đi trước khi bị cảnh sát bắt. Ta… ta còn phải đi làm.” Nói xong, người đó đóng sập cánh cửa nhà, chỉ để lại một túi thuốc trên người cô.

Lam. Chỉ còn biết ôm mặt xuống đầu gối mà khóc nức nở. Cô còn biết làm gì nữa?

Bé mèo đã quay lại từ trước nhưng nhìn thấy cảnh này liền dừng lại như ngẫm nghĩ điều gì đó. Sau một hồi, chú mèo đã quyết định vào cuộc trực tiếp, thay vì hỏi ý kiến của cô bé đang trong tình trạng suy sụp. Nó bắt đầu lao tới mà nhập hồn vào người cha đe dọa chính con gái của mình.

Lam thấy động tĩnh liền ngước khuôn mặt ngấn lệ lên. Cánh cửa ngôi nhà mở toang, người cha mặt lạnh, không nhìn cô mà chạy hướng khác.

“Cha… đừng bỏ rơi con…” Lam bây giờ muốn níu kéo lại, muốn xin một sự tha thứ, muốn cha mẹ, muốn người thân. Hoặc chỉ cần có một trong hai người mà vẫn còn yêu quý cô là đủ.

Tay cha vẫn cầm cái miếng kim loại hình trụ mà nhanh chóng… đuổi theo? Đuổi theo người phụ nữ đã từng là của mình. Mỗi bước về phía ngược lại là thêm một bước xa cách với cô.

Chỉ còn lại một mình Lam. Cô chẳng biết giờ phải làm gì. Cô lo lắng cho bản thân. Cô chẳng còn lại gì.

Cô sợ. Nhưng cô rất sợ. Sợ những người lạ sẽ đem cô đi mà làm thí nghiệm hơn tất thảy.

Chạy. Đúng rồi. Cô phải chạy. Chạy thật nhanh khỏi đây.

Cô… đơn. Từ trước đến nay đã bao giờ thay đổi? Không có gì thay đổi cả. Cô… độc.

Phải, đúng vậy, Lam… là độc dược. Lam đã cho người cha của mình thuốc độc.

Cô bé vùng dậy. Quay về hướng ngược lại. Chạy vào rừng – một nơi chẳng ai có thể tìm thấy cô nữa. Độc dược là cô nên bị chôn vùi ở nơi nào đó mà không có người.

Phải. Như vậy là tốt nhất. Vì cô mà họ khổ.

Ít nhất là quý cha cũng đuổi theo quý mẹ.

Họ xứng đáng có được hạnh phúc.

Trừ Lam ra.

Lam ngồi trên xe buýt tự động – yên lặng, giờ không còn khóc – bé mèo cũng quay trở lại nhưng không có cách nào lay động cô. Cả hai không nói gì trong suốt khoảng thời gian ở đây.

Mặt cô bé cúi gằm, không còn cảm xúc, chẳng khác nào một người máy – một con búp bê vô cảm mà cô cực kỳ ghét; đã từng ghét. Cho tới khi cô trở thành như nó.

‘Lam… Lam à.’

“…”

‘Cậu có sao không?’

“...”

‘Nếu cậu muốn thì hãy vào… tạm căn nhà hoang bìa rừng mà trốn…’

“... Cậu chỉ đường đi.”

‘Ừ.’

Cô ngồi đó.

Số mệnh vẫn chạy đúng trên tuyến đường của nó và Lam đang đứng trước ngã rẽ đó.

Một bé gái đã phải chịu trách nhiệm cho gia đình từ thuở còn thơ. Quý cha không hề muốn có con, quý mẹ muốn có bằng được nên đã tình tứ với người đàn ông khác. Họ từ đó xa cách nhau. Cô sau đó sống với cha. Bị đánh đập, ghẻ lạnh, chửi rủa trong cơn say của thuốc kiềm chế cảm xúc và đau buồn. Cô bé lấy cái học giỏi ở trường để làm quý cha cảm thấy tốt hơn. Nhưng không, quý cha vẫn vậy. Vẫn câu nói ấy hằn sâu trong tâm trí. “Khuôn mặt của mày giống y hệt cái con khốn nạn phản bội ấy, sao mày không cút đi theo nó?”

Cái âm thanh ấy lại vang lên. Một lần nữa lại làm cô đắm chìm trong đau khổ.

Nếu mình không còn tồn tại thì sao?

Liệu họ có quay lại với nhau?

Liệu mình có đáng để được sống?

'Ủa, có mùi khét?”

Cô ngửi thấy một cỗ mùi khó chịu của khói đang xen ngang tâm trạng, nó đang tràn ngập trong khoang xe mà làm cô ho sặc sụa.

‘Khụ… khụ… ai mà vô ý thức vậy nhỉ?’ Cô vừa nghĩ vừa quay ngược lại phía sau.

Một người đang ngồi phía cuối xe, trên môi đang ngậm cái miếng lá cây gì đó mà bốc khói nghi ngút. Thật là bực bội mà.

“Quý ngài có thể dập… cái đám cháy trên miệng không? Khói quá!” Cô quay ra nhắc nhở.

Người đó có cái mũ đặc biệt mà cô chưa được thấy bao giờ, nó đang che khuất diện mạo và cửa sổ tâm hồn của con người đang ngồi nghiêng ngả với cái chân vắt vẻo lên trên ghế. Thật là không có ý tứ gì cả.

Người này không nói gì, liếc về phía Lam, sau đó là tiếng rít có thể nghe thấy rõ, làm chiếc lá cuốn trên miệng người này dần tiêu biến. Chiếc lá đó sau cùng đã bị thiêu đốt gần như hoàn toàn, người này liền phun nhẹ một phần nhỏ của lá cháy đến gần hết xuống sàn xe. Kẻ đó thổi một hơi, làn tro bụi bay tứ tung trong không khí.

Cơ thể người này cử động, đứng lên, rồi từng bước từng bước tiến về phía cô bé.

‘Chạy… chạy đi… kẻ đó cũng là người học phép.’

'Cậu nói thật chứ? Phía cảnh sát cũng có người học phép…’

‘Nhanh!’

Lam ngay lập tức quay ra bấm nút dừng khẩn cấp của xe buýt, rồi không chần chừ mà chạy ra khỏi.

Gã đàn ông cao lớn với cái mũ vành rộng vẫn đứng đó, không nói gì chỉ hừ một tiếng. Người đó cởi mũ ra để lộ mái tóc vuốt ngược mới bắt đầu từng bước mà đi ra ngoài. Gã nói.

“Ây, cũng bị bóng tối che phủ à?”

Rất may cho cô là xe buýt dừng lại ở một nơi cũng khá gần rừng. Nếu không mà chạy đua so với người lớn thì Lam chắc chắn sẽ bị tóm gọn.

“Thật là nguy hiểm. Người học phép bị săn đuổi kinh khủng quá!”

“Cố lên… cậu gần tới nơi rồi.”

Quả thật như lời bé mèo nói, căn nhà hoang đã hiện ngay trước mắt.

Ngôi nhà này cũ kỹ, phủ đầy bụi, ngày xưa có khi đã từng là một mái ấm, giờ đây bị bỏ hoang khả năng do luật cấm của Hội Đồng Tối Cao.

Một cơn gió tràn vào ở lỗ thủng trên mái nhà, luồn vào từng ngóc ngách nhỏ, rồi thổi ngược ra ngoài những thanh âm sắc bén như muốn cứa vào tai cô. Những xích đu phía bên ngoài đón gió mà đung đưa phát ra tiếng kẽo kẹt của sắt bị rỉ giống hồi cô còn trong tiết thực hành hoá học, kèm theo đó là cỗ mùi ẩm mốc đưa trở về mà xộc vào mũi cô, một lần nữa làm cô ho lên mà phải che mũi và miệng. Những thanh gỗ được đóng chặt vào những chỗ có vẻ là cửa sổ, như để ngăn chặn không cho thứ gì đó thoát ra ngoài vậy. Giống hệt với Lam lúc này. Một kẻ phản diện thực sự chứ không phải là những tính cách anh hùng tưởng tượng kia.

Cô bước về phía trước mặc cho những lời đe dọa của ngôi nhà kín mít, nó muốn báo hiệu cho Lam, phía trước là nơi không thể quay trở lại.

'Tớ cũng như cậu, là những đồ vật bị vứt bỏ…’’

Lam dùng năng lực của mình để đi xuyên qua – mặc dù hơi khó một chút do chất liệu. Ở bên trong chẳng có gì ngoài bụi bẩn – rất hợp với cô; một thứ đồ chơi chán thì bị người ta vứt vào một góc và không còn ai tìm tới nữa.

Cô ngồi sụp xuống trong góc phòng rồi tựa vào đầu gối để gối đầu. Cô mệt mỏi mà không tài nào chợp mắt được để quên đi cái chán nản và buồn bã. Cô chẳng thể khóc nữa, cứ ngồi đó nhìn thẳng, ngẩn ngơ. Lam bắt đầu nghĩ đến bé mèo để hỏi xem giờ nên làm gì.

Không có âm thanh vọng lại trong đầu, bé mèo cũng ghét cô mà bỏ đi sao? Cũng phải, làm gì có ai yêu quý cái kẻ đã phá hủy hạnh phúc gia đình của chính mình?

Bất ngờ, từ đằng sau một dải màu xanh lá đậm, bọc quanh một lớp sắt xuyên qua gỗ mà quấn chặt lấy cổ của Lam. Cô chỉ có thể vừa ho khan vừa giãy dụa trong sự bất ngờ và bất lực.

“Con mồi này… ngươi cũng khá đấy mèo con.”

“Không có gì… là điều nên làm, vì… một thế giới linh hồn sắp trở lại…”

Đó là một linh hồn nữ tu sĩ và…

Bé mèo?

“Tại… sao?” Do bị thít cổ khá chặt nên cô không thể nói cho rõ.

“Lam à, tớ xin lỗi…”

“Ê, hê hê. Mày xin lỗi cái gì, nhập vào và nuốt chửng linh hồn nó đi mà chiếm thân đoạt xác. Hồn ma cần quái gì cảm xúc!”

“Cứ để từ từ đã… để cho… nó… nói nốt lời cuối. Phải. Hãy dùng cơ hội này để tinh thần của… nó… chịu thương tổn… hơn nữa như vậy mới dễ dàng thay hồn đoạt xác.”

“Ô, đúng, mày nói chí phải.”

“Cậu… đến cậu… cũng…”

“Cuộc sống của cậu đến đây thôi… cậu… đau khổ cũng đủ rồi, để tớ… lo liệu phần còn lại…”

“Cảm… ơn… đã… làm… bạn thân…” Lam nhắm mắt lại, một giọt nước – có lẽ là cuối cùng – trên đôi mắt đã đỏ hoe của cô lăn trên má.

“…”

Bé mèo dơ móng vuốt bé tẹo, dần hoá to ra gấp đôi thân thể một bé gái đang bị trói lại bằng kim loại.

“Đúng rồi. Mãn nhãn, mãn nhãn.”

“…Mãn cái hạn sống của bà đó!” Móng vuốt đó không hướng về phía Lam mà bất ngờ quay về phía linh hồn nữ tu nọ mà đập. Đập cho tan biến.

“Ê… A a a a! Mày sẽ phải trả giá! Khốn nạn…”

“Không cần thiết vì tao đã trả giá rồi!” Bé mèo gào lên phản kháng.

Sau cùng, bé mèo sử dụng năng lực mà gỡ cổ Lam khỏi thanh sắt.

Mắt Lam mở ra lờ mờ khi thấy người bạn tri kỷ đã phản bội dần rời xa, chỉ nghe thấy mang máng một câu:

Vĩnh biệt… bạn… đã cho… thế nào… xúc… cậu… nhé… cố gắng… quyết thắng.

Bé mèo bay ra khỏi căn nhà hoang. Để Lam ở lại một mình mà ngất đi trên sàn gỗ mục nát.

Nhưng chỉ sau chưa đến một phút, một vật chắn kiên cố thay cho cánh cửa đã bị một cái kéo tay “nhẹ nhàng” dỡ ra.

Rất là “tự nhiên”. Rất là “văn minh”.

Một đôi giày đen sì bước vào, hắn bấy giờ mới nói.

“Ây, xin chào, có ai ở nhà không? Trung tâm giải quyết nợ xấu gửi tôi tới đây để lo vấn đề của bạn.”