Trời vừa hửng sáng.
Sau một đêm lắc lư mệt nhoài, ánh sáng đầu ngày xuyên qua tán lá, chiếu lên mấy chiếc xe ngựa đang lọc cọc đi qua khu rừng thưa.
— Dậy rồi hả? Ngủ được không, Thiên? — Xam hỏi, giọng trầm quen thuộc.
— Cũng được ạ… — Thiên dụi mắt, ngồi dậy, mắt còn lờ đờ.
Phía bên kia, một thanh niên ôm đầu than:
— Ngủ sao nổi… xe cứ xóc liên tục như vậy ai mà ngủ cho nổi chứ…
— Ư ư… mệt quá… — Một người khác ngồi bật dậy, mặt mũi nhăn nhó. — Tôi gần như thức trắng luôn á.
— Sao lại không? — Ông Bạch vừa vươn vai vừa nói. — Ta thì ngủ ngon lành.
— Ông nói thiệt hả? Bộ ông trâu bò lắm hả…
— Ừ, lão già này ngủ khỏe như hổ! — Ông Bạch cười ha hả. — Có hôm nghe cậu đánh đàn sáo inh ỏi bên nhà, mà lão vẫn ngủ như chưa tỉnh.
Mọi người bật cười. Cô gái ngồi kế bên chàng trai đỏ mặt quay đi.
Anh chàng hoảng:
— Ơ… không có nha! Ông đừng có nói bậy!
— Ủa? Không lẽ ta nghe nhầm? — Ông Bạch làm vẻ ngạc nhiên, mặt tỉnh rụi.
— Tụi con… đâu có làm gì đâu mà…
— Chắc ta mộng du rồi… — Ông cười nhẹ.
— Trời ơi cái ông… nói kiểu đó ......luôn á… — Cậu thanh niên lầm bầm, mặt đỏ như gấc.
Xam nhướn mày, cười cười:
— À, thì ra là hai đứa này ha…
— Không có mà chú Xam! Không phải như chú nghĩ đâu! Tụi con chỉ là…
Tiếng cười rộ lên, lan cả ra mấy xe phía trước.
Một bà cô bực bội chống tay lên hông:
— Nhưng mà nè… đi đêm kiểu này cực thấy bà. Sao không đi ban ngày cho khỏe?
Một binh lính đang điều khiển xe ngoái đầu lại:
— Tối qua chúng ta phải băng qua vùng có mấy con quái nhỏ. Tụi nó không mạnh, nhưng cực ghét những thứ di chuyển phát ra tiếng động trong lãnh thổ. Nghe tiếng lớn bọn chúng kéo đến đông mịt bám riết lên những thứ di chuyển phát ra âm thanh và không chịu buông cho tới khi thứ đó im ru mới thôi.
— Ủa, vậy đi đêm thì sao?
— Ban đêm tụi nó rút vô hang sâu ngủ. chúng ta đi lúc đó thì ổn.
— Thế ban ngày tụi nó làm gì? — Ai đó hỏi.
— Đi săn mồi, tuần tra lãnh thổ. Đụng tụi nó lúc đó là rắc rối liền.
Vài tiếng “à ha” vang lên. Không khí trên xe sáng hẳn lên, vui hơn nhiều so với đêm qua.
Một lúc sau đó chiếc xe ngựa cuối cùng dừng lại bên vệ đường. Người lính điều khiển xe quay đầu lại:
— Đã đến chỗ nghỉ rồi! Mọi người xuống nghỉ chút đi, lát nữa còn đường dài.
— Mọi người rục rịch bước xuống, kéo nhau ra chỗ đất trống dưới tán cây. Ánh sáng dịu dàng của buổi sáng hửng lên từ từ, màu sắc của tinh thể đồng hồ trên tay Binh lính cũng chuyển dần theo từng “đốt” thời gian.
Thiên vừa duỗi vai, vừa đưa mắt nhìn quanh. Khi ánh mắt cậu dừng lại ở cổ tay một binh lính, nơi có vật gì đó phát sáng nhè nhẹ, cậu liền bước lại gần.
— Ủa, cái vòng trên tay anh phát sáng kìa. Đẹp ghê. Là trang sức hay gì thế?
Người lính nhìn xuống, bật cười:
— À, cô chưa thấy loại này bao giờ hả? Đây là đồng hồ tinh thể. Bên trong có lõi phát quang — nó đổi màu theo thời gian trong ngày.
— Thời gian trong ngày mà... đổi bằng màu á?
— Ừ. Ở đây, người ta chia ngày thành 20 “đốt”. Nhìn màu là biết đang ở đốt mấy.
Thiên tò mò hơn:
— Vậy mấy cái màu đó là sao? Có phân biệt thời điểm không?
— Có chứ. Đốt 1 tới 5 thì sáng xám nhẹ, giống kiểu bình minh. Đốt 6 tới 9 là vàng ấm — tầm sáng rõ. Đốt 10 tới 12 vàng rực, nắng gắt nhất. Rồi từ đốt 13 tới 15 là ánh cam của hoàng hôn, còn 16 tới 20 thì tối dần, chuyển sang đen.
— À, kiểu như chia thời gian bằng ánh sáng... hay thật!
Người lính gật gù:
— Đồng hồ này ai cũng dùng. Có bản đeo tay như của tôi, có bản treo tường nữa. Nhìn số với màu là biết giờ liền.
— Vậy… còn ngày tháng thì sao? Ở đây dùng lịch kiểu gì?
— Một tuần có 10 ngày. Gọi là Đầu tuần, rồi Thứ 2 tới Thứ 9. Cuối cùng là Ngày cuối tuần — thường dành để nghỉ hoặc làm lễ.
Thiên cười thích thú:
— Nghe gọn ghẽ mà hợp lý ghê. Tụi tôi ở gần biên thì hiếm khi thấy mấy thứ công nghệ như vậy.
Người lính vỗ vai cậu:
— Đi xa rồi sẽ thấy còn nhiều cái lạ hơn nữa đấy, nhóc à.
Xam vừa duỗi lưng vừa bước lại gần, liếc nhìn cổ tay người lính:
— Giờ này chắc cũng trễ rồi ha. Này anh lính. Mấy giờ rồi đó?
Người lính ngó xuống đồng hồ, ánh sáng vàng nhạt đang phát ra từ mặt tinh thể:
— Đốt 7 rồi, sáng rõ nhưng chưa tới trưa. Còn sớm lắm.
Xam gật đầu, mắt hướng về con đường phía trước:
— Vậy là họ chắc cũng sắp tới nơi rồi…
Thiên ngẩng lên, tò mò:
— “Họ” là ai vậy ạ?
— Mấy thương nhân từ Vân Sa. — Xam đáp. — Họ đang trên đường sang Thạch Giới, mà phải đi ngang qua Liên Thành — vương quốc mà mình sắp vào. Ta đã nhờ họ mua vài món đồ giùm, hẹn gặp nhau tại điểm dừng này.
— Ra là vậy… — Thiên khẽ gật, ánh mắt sáng lên. — Vân Sa tới Thạch Giới thì xa lắm, ha?
— Xa chứ. Vân Sa nắng như thiêu, Thạch Giới thì núi đá dựng đứng, gió lộng quanh năm. Muốn qua đó, bắt buộc phải đi ngang Liên Thành. Giao lộ này lúc nào cũng nhộn nhịp, đủ thứ người ghé qua.
Xam nheo mắt, nhìn xa xa phía đường cái:
— Nếu đúng lịch trình, chắc lát nữa thôi là sẽ thấy họ.
Chưa dứt lời, từ phía chân đồi thấp, một làn bụi mờ bốc lên.
Người lính giơ tay che nắng, nheo mắt:
— Có người đang tới… ba, không… bốn chiếc xe ngựa. Cờ buôn treo bên hông. Đúng là họ rồi.
Tiếng vó ngựa dần rõ hơn trong gió, từng nhịp đều đặn vọng lại giữa rừng thưa. Mọi người trong đoàn xôn xao, vài người đứng dậy, bước ra ngoài xe.
Một đoàn lữ hành đang tiến gần, gồm bốn chiếc xe ngựa lớn phủ bạt, mỗi xe kéo bởi hai con ngựa to khỏe, bụng nở vai dày. Bên cạnh là lính áp tải khoác giáp nhẹ, kiếm buộc ngang hông, đi bộ cạnh xe.
Người đánh xe ngồi vững vàng, tay giữ dây cương, mắt dán vào con đường gập ghềnh phía trước.
Trên xe, những thùng hàng được ràng chắc bằng dây thừng. Một số góc lộ ra vài món đồ gốm, túi da đựng thảo dược, cuộn vải sặc sỡ từ vùng Tây Ngạn.
Không khí sôi động lan khắp khu trại tạm. Trẻ con chạy ra coi, người lớn thì vẫy tay chào đón.
Xam khoanh tay, khẽ gật đầu:
— Đúng giờ thật. Giờ thì xem họ mang được gì về nào…
Sau đó một Cậu trai trẻ bước chậm chậm về phía người đàn ông đang đứng bên xe đầu đoàn. Càng đến gần, cậu càng để ý rõ hơn từng chi tiết.
Dáng người vững chãi… đúng như cha nói. Vai rộng, lưng thẳng, không cần gồng mà trông vẫn có sức nặng. Không cao lắm, nhưng nhìn chắc nịch, không dễ bị lay chuyển.
Ánh sáng ban mai lướt qua, hắt lên mái tóc ngắn màu đen xen vài sợi bạc. Cậu dừng chân cách một khoảng, nheo mắt nhìn kỹ khuôn mặt ông ta. Góc cạnh, nhưng không thô. Râu cằm kiểu balbo cắt gọn, thêm nét từng trải, điềm tĩnh. Đôi mắt nâu, sâu và yên lặng như thể đang chờ điều gì đó đến gần.
— Chú là Xam phải không ạ?
Người đàn ông quay lại, nở nụ cười ấm áp:
— Ừ, ta là Xam đây. Còn cháu là ai?
Cậu trai thở phào nhẹ nhõm, gật đầu:
— Cháu là Lân, con trai của ông Khang.
Xam nhìn chăm chú, ánh mắt thân thiện:
— À, ông Khang đấy hả? Cha cháu đâu rồi?
Lân hơi cúi đầu, giọng có chút buồn:
— Cha cháu đang bị bệnh, nên cháu được ông ấy nhờ đi thay.
Xam gật gù, ánh mắt thông cảm:
Đây là thùng đồ mà cha cháu đã dặn — cậu vừa nói, vừa đặt thùng xuống trước mặt Xam — Cháu được giao mang đến cho chú. Chú có thể kiểm tra nếu muốn.
Xam nhìn thùng đồ, gật đầu:
— Được, để ta xem qua một chút.
Xam mở thùng đồ, nhìn qua từng món rồi gật đầu hài lòng:
— Được rồi, đã đủ đồ rồi. Của chú hết bao nhiêu đồng bạc?
— Dạ của chú tổng cộng 17 đồng bạc với 3 tinh thể,
— Xam : được rồi của cháu đây.
— Lân kiểm tra lại : đủ hết rồi ạ. Đấy là của chú.
Sau một thời gian trao đổi , đoàn thương nhân đã bắt đầu lên đường tiếp.
Đã thêm 1 giờ trôi qua
Binh lính nói:
— Được rồi, mọi người chuẩn bị lên đường thôi. Khoảng hai tiếng nữa chúng ta sẽ tới nơi.
Mọi người bắt đầu thu dọn hành lý, dắt ngựa lên yên. Tiếng cười nói rôm rả vang khắp đoàn, ai cũng phấn chấn hơn sau lúc nghỉ ngơi.
Những tia sáng đầu ngày xuyên qua tán cây, lấp lánh trên những giọt sương còn đọng lại trên lá, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương đất và lá cây.
Cả đoàn lại nối tiếp cuộc hành trình, từng bước vó ngựa đều đều trên con đường đất, kéo dài về phía trước, nơi đích đến đang chờ họ.
( Hết chương 0.1B )
"Chào các bạn! Ở bộ truyện này, có lúc mình viết chương dài, có lúc lại ngắn, tùy theo diễn biến câu chuyện và nhịp độ cần thiết. Mục tiêu là giữ cho câu chuyện vừa đủ chi tiết nhưng cũng không quá lê thê, để các bạn dễ theo dõi và cảm nhận trọn vẹn từng khoảnh khắc. Mong các bạn tiếp tục đồng hành và đón đọc nhé!"
Tác Giả : Vodanh2254