----
“ Thưa cậu chủ , đã đến giờ phải dậy rồi ạ , nếu ngài còn ngủ nữa sẽ trễ học mất ”
Chỉ là một buổi sáng đầu thu nhưng cũng là hồi chuông kết thúc một kì nghỉ dài hạn của Harune , buộc phải bắt đầu một vòng lặp đi học không ngừng – điều mà cậu ghét nhất trên đời .
“ Cậu chủ à , cậu đã không đi đến buổi khai giảng rồi ...không thể đi học trễ buổi đầu này đâu ạ ”
Giọng nói lo lắng liên tục vang trong căn phóng lớn lạnh lẽo chỉ có 2 người đối diện nhau
Ngay khi dứt lời một chiếc gối liền được ném thẳng về phía ông ta , không chút thương tiếc ,cùng với hơi thở nặng nhọc của một thiếu niên ể oải :
“ NÀY! ồn ào quá đấy – quản gia ”
“ cũng chỉ là một kẻ làm ... thì nên biết thân biết phận chút đi ”
“ Xin thứ lỗi , thưa thiếu gia ... nhưng ngài phải nhanh đến trường thôi ạ”
Giọng nói mệt mỏi của Harune , rõ ràng vô cùng khó chịu
“ Chậc – biết rồi.. thôi im dùm , đừng lải nhải nữa ”
Dứt lời một thân hình mảnh khảnh chậm rãi ngồi dậy từ chiếc giường lớn đầy ể oải . Mái tóc đen rủ xuống che khuất đôi mắt mệt mỏi với quầng thâm xám xịt chẳng khác gì một xác sống vừa bò dậy từ cõi mơ .Cơ thể lảo đảo , đầu óc thì liên tục quay cuồng càng khiến tâm trạng Harune thêm khó chịu
Cậu khẽ lầm bầm , giọng thì thào như gió thoảng
“ Mệt quá , thôi dẹp đi ta chả muốn đi học một chút nào”
“ A không được đâu cậu chủ , bà chủ đã dặn tôi rồi ạ” – quản gia nghiêm chỉnh nói , nét mặt thoáng chút bất lực . Sự bất lực gần như hiện rõ trên khuôn mặt
“ tôi sẽ có người vào sửa soạn giúp cậu ngay ”
Hai tiếng vỗ tay vang lên - bốp .. bốp – ngay lập tức người hầu đã đợi sẵn từ bên ngoài liền bước vào , thành thục mọi chuyện một cách nhanh chóng , những động tác tỉ mĩ , không chút sai sót như được lập trình từ đầu , thật chẳng khác gì người máy .
Người làm ai cũng rõ tính nết khó chiều của cậu , để có thể sống sót dưới sự khó chiều của Harune thì không thể để phạm phải một lỗi dù nhỏ nhất , đó chắc hẳn cũng là nỗi khổ của bao người trong nhà
Sau ít phút , Harune như đổi người , từ mái tóc bù xù như tổ quả đến đôi mắt khó chịu của cậu ban đầu đã trở thành một chàng trai thanh tú đem theo sự huyền bí khiến người khác tò mò .
“ Hôm nay người sẽ đi đến ngôi trường Vesimon theo sắp xếu của bà chủ , xe sẽ đến đón ngay , thưa thiếu gia ”
“ gì chứ ngôi trường quái gì đây , đúng là người đàn bà phiền phứt mà”
giọng khó chịu của cậu cất lên khiến nhiều người làm phải né xa để không trở thành nơi chút giận của cậu
Bước chân cậu lộp cộp trong hành lang bất tận nhưng tiếng than vãn . từng nhịp vỗ nhẹ xuống sàn lạnh lẽo. Cậu vẫn không ngừng lẩm bẩm :
“ thật phiền phứt .. lại còn phải đi học đúng là muốn phát điên mà”
Quản gia nhìn dáng vẻ bực dọc của cậu cũng chỉ lắc đầu khẽ , lặng lẽ đi sau cũng không ngăn được vẻ mặt bất lực quen thuộc nhưt hể đã nghe những lời oán trách này cả trăm lần .
Harune - sinh viên đại học năm nhất , là đứa con út duy nhất của gia tộc Datnin , từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng lớn lên, được sống trong biệt thự xa hoa , có những thứ mình muốn , tiền tiêu mãi không hết và có những người anh chị nổi tiếng cũng luôn cưng chiều cậu hết mực . Nhưng ... không ai ngoài quản gia đã chăm cậu từ bé biết rõ cậu chưa từng vui vì điều đó
Cậu luôn không cảm nhận được tình thương hoặc vốn chưa từng có tình thương thật sự , lời nói thoáng qua và vẻ mặt giả tạo chỉ là lớp vỏ bọc lạnh lùng của gia đình chỉ biết đến công việc
Cậu chán ngấy với chúng đến cùng cực
Cậu ghét chúng!
“ .. vẫn là lời nhảm nhí đó , bao năm rồi chẳng có thay đổi gì ...” – một chút cũng không
Cậu lẩm bẩm , khẽ nghiêng đầu tựa vào cửa kính , đôi mắt hờ hững nhìn ra ngoài , dõi theo khung cảnh liên tục trôi qua trước mắt cậu
“ trường Vesimon sao , chả lẽ có gì đặc biệt ở nơi đó ư ...”
Suy nghĩ vừa thoáng qua liền bị cậu dập tắt , cậu khẽ chau mày , nhắm mắt quan tâm mọi thứ xung quanh . Từ lâu , việc học đã trở thành cực hình với cậu từ sau chuyện đó – thứ khiến cậu xa lánh , chán ghét thế giới và con người , đã có một thời gian cậu tự khóa mình chỉ còn một hơi thở vì TUYỆT VỌNG... có lẽ chỉ có tranh mới là chân ái của cậu .
“ Cậu chủ - đã tới nơi rồi ạ ”
Giật mình , cậu nhẹ nhàng quay đầu
“ vậy sao , ừm ta biết rồi”
Cậu không ngờ những suy nghĩ miên man lại kéo cậu vào khoảng không tĩnh lặng đến mức không nhận rađã tới nơi đến cho tới khi có lời nhắc nhẹ của tài xế cậu mới chợt bừng tĩnh
Bước khỏi xe – mọi ánh nhìn đều dồn về phía cậu
Tuy là một trường tráng lệ quy tụ lượng lớn của những con nhà tài phiệt vẫn phải choáng ngợp với chiếc xe phiên bản giới của cậu .
“ ngôi trường và lũ này -thật tầm thường , chẳng hiểu sao bà già kia hứng thú nữa “
Một câu phán xét lặng lẽ lướt qua đầu cậu đã khiến cậu lại càng thêm chán ghét về trường học
Bóng dáng thanh tú cậu xuất hiện- nhẹ nhàng nhưng thần bí từ đôi mắt màu xanh ngọc khác biệt đã làm cậu trở nên nổi bật như thể tách biệt khỏi thế giới
Bước chân cậu lặng lẽ tiến phía trước .Bỗng một tiếng gọi quen thuộc vang lên sau lưng khiến cậu khựng lại
“ nè Haru-nii , chờ tớ với”
Giọng nói trong veo của người con gái , kèo theo bước chân thướt tha đang nhẹ nhàng tiến về phía cậu . Shami – người con gái nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện với nụ cười trên môi , cạnh cậu lại càng thên tỏa sáng như một thiên thần giáng trần
“ chào nha Haru-ni”
“ Shami.. bỏ cách gọi đó đi , nghe thật chướng tai”
“ này đừng thế chứ , nghe rất cute á chứ”
“ Không thích”
Hai người vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ .Tuy Harune nhỏ hơn Shami một tuổi, nhưng điều đó chưa bao giờ làm thay đổi tình bạn lâu năm giữa họ. Thậm chí , nếu nói ngoài quản gia thì Shami có lẽ là người thứ hai có thể tiếp cận cậu , mà không bị ghét bỏ .
“ nè sao cưng không cưng không tới buổi khai giảng thế chứ”
“ vì nó phiền”
Shami nhìn chỉ thở dài , bất lực - Tiếng thở dài bất lực nặng nề của Shami cũng đã không ít lần chịu cái tính suốt ngày mưa của cậu . Suốt đoạn đường đi gần như chỉ có tiếng nói của Shami không ngừng , đối lập với Harune chỉ im lặng bước chỉ như không hề tồn tại
“ Nhưng cậu đi với tôi làm gì”
“À thì , chẳng phải Haru-nii nhà ta còn chưa biết lớp mình ở đâu sao”
Bước chân khựng lại
Ngẫm nghĩ thấy cũng đúng dù gì hiện tại cậu cũng chẳng buồn đi kiếm bảng thông báo nên chỉ đành gật đầu nhẹ 1 cái rồi theo lặng lẽ bước theo cô.
“ trời ơi , mệt quá không nổi nửa rồi “
“ sao cái trường này lắm lầu vậy nè , mệt quá đi ~”
Giọng than vãn củ Shami liên tục lọt vào tai cậu , khiến cậu gần như gục ngã
Cậu bực dọc khó chịu sau khi phải đi hết bốn lầu liên tiếp khiến người cậu như người mất hồn . Vẻ mặt thất thần , bơ phờ như vừa trôi từ cõi chết về làm ai thấy cũng giật mình, không hiểu mình đã lỡ gây thù với cậu lúc nào .
Sau một chặng đường tới lớp cơ thể như rã rời , cậu hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào cả
“ ngôi trường chết tiệc” – Harune liền oán một câu trong lòng
Cuối cùng , cậu cũng dừng lại trước mọt cách cửa trên hành lang bất tận
Tay cậu nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa trước mắt , đôi mắt lười biếng quét qua xung quanh , tuy có nhiều học sinh khá nổi bật nhưng điều đó lại làm cậu ngán ngẩm
Mọi ánh nhìn vẫn lập tức dồn vào cậu , bóng dáng liền nhẹ nhàng cùng vẻ đẹp trung tính , từng bước tiến về phía chỗ ngồi một góc cạnh cửa sổ làm người khác không thể rời mắt – từng tiếng tim đập như lệch nhịp . Biết bao nhiêu tiếng la hét vì vẻ đẹp của cậu nhưng lại chẳng dám lại gần vì quanh cậu luôn có luồn khí lạnh lẽo đến rợn người .
Vị trí cạnh cửa sổ - chỗ ngồi quen thuộc đã khiến cậu cảm thấy thoải mãi tận hưởng luồn gió liu hiu làm thổi nhẹ mái tóc , tạo nên khung cảnh tựa tranh vẽ , hút hồn biết bao người nhìn . Với chiếc sổ nhỏ còn bức tranh đang dang dở . Cậu chỉ nhẹ động bút đi lên những đường nét tiếp tục bức tranh còn chưa hoàn thiện .
nét bút khẽ - dừng lại
“ không có hứng ” – cậu hững hờ nghĩ
Dừng bút nhẹ nhàng nhìn ra ngoài cửa sổ , dõi theo chuyển động của những đám mây trắng êm dịu , một suy nghĩ lướt qua như cơn gió.
Có lẽ là do có quá nhiều ánh mắt khiến cậu chẳng thèm để tâm đã không chú ý đến một bóng dáng gần đó luôn liên tục nhìn chằm chằm cậu , một ánh mắt đang lặng lẽ dõi theo cậu từ nãy đến giờ. Cái nhìn ấy… mang theo một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
“ Cạch”
Harune khẽ nghiêng mắt nhìn
Bên cạnh cậu liền thêm một người có vẻ đẹp tuyệt mĩ , nhìn cậu dịu dàng nói :
‘ cậu có phiền nếu cho tôi ngồi đây chứ”
“ phiền”
Câu trả lời cụt lủn , không chút khách khí
Cậu dứt khoát đáp không chút ngần ngại nhưng hắn ta vẫn chẳng có ý định rời đi , thầm chí còn mỉm cười rồi thản nhiên như thể không nghe thấy lời cậu nói kéo ghế ngồi xuống
Harune khẽ nhíu nhẹ lông mày , khó chịu rõ rệt
“ Đã nói vậy còn mặt dày trơ trẽn, đúng là nực cười” – cậu thầm nghĩ
“ Chào cậu , tớ là Charic rất vui được làm quen”
Giọng nói trầm ấm , nhưng lại khiến Harune có chút khó chịu với sự thân thiện đột ngột ngày
Lời chào của Charic như bỏ bùa mê vào , liên tục mạnh mẽ cuốn lấy cậu nhưng cậu vẫn chỉ nhìn trời mà mặc kệ - tuy là vậy vẫn có một điều gì nó quen thuộc lân lân trong lòng cậu .
Một cảm giác lân lân… quen đến lạ.
-----