Chương 1

Lão gia của Lý công quán ở thành Bắc Bình bị liệt rồi.

Người già bị liệt không có gì lạ, nhưng điều hiếm lạ là ông ta mới lấy một cô vợ bé vào năm ngoái, giấu hương trong nhà ngọc ở biệt viện bên ngoài, nâng niu như báu vật. Sau đó ông ta ngã từ bậc thềm xuống, bị liệt nửa người, nhưng dục tâm ngày càng nặng, không chịu ai khác ngoài cô vợ bé nuôi ở ngoài đó.

Lý gia không còn cách nào khác, đành phải đưa người đẹp ấy vào Lý gia bằng một chiếc kiệu nhỏ qua cửa hậu.

Người ta đồn rằng, người tình mới của lão gia có đôi mắt hồ ly, dáng người mềm mại như cành liễu, mỗi bước đi đều uyển chuyển, còn quyến rũ hơn cả những kỹ nữ phóng đãng trong lầu xanh, đúng là yêu tinh đầu thai, chuyên đến thế gian này để hút tinh khí của người ta, bằng không tại sao Lý lão gia vốn khỏe mạnh, chỉ sau nửa năm quen biết đã liệt giường liệt chiếu.

Bất kể thiên hạ đồn đại thế nào, người thiếp mới của Lý lão gia đã thực sự bước vào cửa Lý gia, trở thành cửu thái thái của Lý Lão gia.

Ngày cửu thái thái vào phủ, trời tháng sáu, vừa quá trưa, mây đen đã kéo đến dày đặc, không lâu sau mưa bắt đầu rơi rả rích.

Dinh thự họ Lý tuy mang danh là công quán nhưng kiến trúc vẫn là lối nhà cổ, mua lại từ tay quý tộc triều Thanh. Những cây chuối cảnh trong sân đung đưa dưới mưa gió, con đường rải sỏi ngấm nước mưa thành từng vũng lấp lánh.

Mấy thái thái của Lý lão gia đứng dồn ở hiên nhà, nghểnh cổ xem cho bằng được ả hồ ly tinh mà lão gia hằng nhung nhớ. Kẻ vò khăn, người nghiến răng, nhìn qua toàn những gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn.

Từ cổng vòm cong xuất hiện chiếc ô giấy Giang Nam lướt qua làn nước. Đám người dưới mái hiên bỗng xôn xao khi thấy bóng áo xanh lục phất phơ dưới ô chứ chẳng phải váy đụp thướt tha.

Mấy ngón tay thon trắng nắm chặt cán ô tre. Gió mạnh, chiếc ô chao nghiêng làm rơi rớt những giọt nước li ti.

Chỉ vài bước chân, người dưới ô liền hiện ra trước mắt mấy người, lập tức khiến tất cả đều sững sờ.

Không ngờ Cửu thái thái bị đồn đại ầm ĩ bên ngoài lại không phải là một cô gái yểu điệu thướt tha, mà là một người đàn ông.

Người này trẻ trung, khoảng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, mặc áo bào vải xanh, da trắng, dáng người thẳng thớm gầy guộc, toát lên khí chất thanh nhã như trúc quân tử, nhưng lại có đôi mắt phượng tình tứ, đôi môi mỏng đỏ mọng, ánh mắt long lanh nhìn tới đã mang theo ba phần tình ý.

Điều này khiến người ta biết nói sao đây?

Ba phần phong tình của hồ ly tinh, lại còn phảng phất chút khí chất nho nhã.

Người đàn ông dừng bước dưới mái hiên, ánh mắt giao nhau với những ánh nhìn dò xét, hơi nghiêng người thi lễ.

Lý phu nhân đã ngoài tuổi ngũ tuần, là vợ cả của Lý lão gia. Kể từ khi trông thấy người đàn ông kia, đôi lông mày thanh tú của bà chau lại đến giờ vẫn chưa giãn ra. Làm chủ hậu trạch nhiều năm, bà toát lên vẻ uy nghiêm lạnh lùng dù không nổi giận. Bà lên tiếng: "Ngươi chính là...”

Không ngờ lão gia hoang đường đến mức này, dẫn cả đàn ông về nhà. Hai chữ đó như bị coi là nhơ bẩn, bà không thèm nói ra.

Người đàn ông lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, hòa vào tiếng mưa nghe thật dịu dàng, không chút phàm tục, "Lan Ngọc, kính chào phu nhân."

Lý lão phu nhân xuất thân từ gia đình quan lại, vốn không ưa những gã đàn ông yểu điệu thướt tha, huống chi người này lại là tiểu thiếp mà lão gia nuôi ở ngoài, cứ như hóc xương cá trong cổ, bà lạnh lùng hừ một tiếng.

Bà chưa kịp lên tiếng, đã nghe giọng Lý lão gia từ trong vọng ra, "Có phải Lan Ngọc đến rồi không?"

Lý lão phu nhân mặt tái mét.

Lý lão gia nói: “Vào đi... khụ, Lan Ngọc cứ, cứ vào thẳng đi.”

Lan Ngọc ngước mắt nhìn Lý lão phu nhân.

Lý lão phu nhân nhìn anh không chút biểu cảm, vung tay áo, không nói gì.

Lan Ngọc cúi chào bà một cái, rồi bước chân lên bậc đá.

Vừa bước vào, mấy thái thái đã xôn xao, người nói câu này kẻ nói câu kia, xen lẫn sự ngỡ ngàng và bực tức.

“…một người đàn ông sao có thể bước vào cửa Lý gia, truyền ra ngoài chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ.”

“Đúng vậy, đại tỷ nói gì đi chứ,”

Lục di thái nắm chặt khăn tay, “Giờ đây lão gia trong lòng chỉ có mỗi con hồ ly tinh này...”

...

Lý lão phu nhân quát lớn: “Câm miệng!”

Bà xoa ngực, nha hoàn vội chạy tới đỡ, mãi lâu mới nói: “Ta chưa chết, cái nhà này không thể loạn được!”

Lý lão phu nhân thở dài: “Mọi người cứ về đi.”

Bà lên tiếng, những người khác dù bất mãn cũng không dám nói gì thêm, chẳng mấy chốc đã giải tán, chỉ còn lại mùi hương phấn son.

Lý phu nhân nắm chặt chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay, ra lệnh: “Khi đại thiếu gia về, bảo cậu ấy đến viện của ta một chuyến.”

Nha hoàn đáp: “Vâng, phu nhân.”

Lý Minh Tranh vừa về đến Lý công quán đã bị nha hoàn thân cận của Lý lão phu nhân gọi đi ngay.

Anh ta bước vào sân, thấy Lý lão phu nhân đang nằm trên ghế trường kỷ hoàng hoa lê, nha hoàn quỳ bên cạnh xoa bóp thái dương cho bà.

Lý Minh Tranh cất tiếng: "Mẹ."

Lý lão phu nhân hỏi: "Sao giờ này mới về?"

Lý Minh Tranh nói: "Tiếp khách, về muộn."

Mẹ con hỏi đáp qua loa, Lý lão phu nhân bảo: "Ngồi đi."

Lý Minh Tranh mặc chiếc áo dài kiểu cũ, cúc chéo gài chỉn chu ôm lấy cổ, anh ta bình thản ngồi xuống, nghe Lão phu nhân nói: "Cha con càng già càng lẩm cẩm!"

Lý Minh Tranh không nói gì.

Lý lão phu nhân vẫy tay, nha hoàn hiểu ý lùi lại hai bước, cúi chào một lễ rồi lập tức lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.

Lý lão phu nhân ngồi dậy, sắc mặt khó coi, nói: "Con có biết cửu di nương, người mà ông ta nuôi ngoài kia là ai không!"

“Đó là một người đàn ông!” Lý lão phu nhân tức giận nói, "Một gã đàn ông lẳng lơ sắc sảo, nhìn là biết xuất thân từ chốn thanh lâu ô uế!"

Lý Minh Tranh nói: "Mẹ hãy nguôi giận."

Lý lão phu nhân nói: “Làm sao ta nguôi giận được, chuyện này mà lộ ra ngoài, người Bắc Bình sẽ nhìn gia tộc họ Lý chúng ta thế nào đây?”

Lý Minh Tranh bình thản nói: “Chẳng qua chỉ là món đồ chơi cha nuôi lúc hứng lên, vào được Lý gia là lật trời được chắc?”

Lý lão phu nhân nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của con trai, sắc mặt hơi dịu lại, bà thở dài nói: “Con nói có lý,”

Bà ta nhếch mép cười, “Đây là hậu trạch.”

Lý Minh Tranh cầm chén trà trên bàn thấp rót một chén, đưa cho lão phu nhân. Bà uống xong trà, nguôi giận, nhìn Lý Minh Tranh nói: “Lão gia hiện đã bại liệt, việc nhà con phải để tâm nhiều hơn.”

“Mấy hôm trước mẹ đã nói với con về tiểu thư nhà họ Trương, con thấy thế nào?”

Lý Minh Tranh tùy tiện nói: “Mẹ, sau khi phụ thân ngã bệnh, lòng dạ người dưới trướng chẳng còn yên, con hiện không có tâm trí nghĩ đến hôn sự.”

Lý phu nhân lắc đầu không tán thành: “Dựng vợ gả chồng, việc nào chẳng quan trọng.”

Lý Minh Tranh không nói đồng ý cũng chẳng phản đối.

Việc Lan Ngọc bước vào Lý gia như hòn đá ném xuống vũng nước tù, cả Lý gia không ai là không bàn tán xôn xao sau lưng.

Lý lão gia gia tuy nổi tiếng phong lưu, trong nhà nạp thiếp hết phòng này đến phòng khác, nhưng chưa từng có hứng thú với nam sắc, vậy mà cuối đời lại xảy ra chuyện này.

Cả Lý gia đều xem Lan Ngọc như hồ ly tinh mê hoặc lòng người.

Thế nhưng hồ ly tinh Lan Ngọc lại sống rất an phận, anh ở trong sân viện của Lý lão gia, hiếm khi ra khỏi cửa, chỉ thỉnh thoảng văng vẳng tiếng đàn tỳ bà trong trẻo vui tai, xen lẫn tiếng cười của Lão gia, trông có vẻ tinh thần phấn chấn lạ thường.

Hôm ấy, đêm đã khuya, trăng khuyết lơ lửng trên ngọn cây.

Lan Ngọc vừa bước ra khỏi sân viện, bất ngờ bị một bóng người đen kịt đâm sầm vào, là một người đàn ông cao lớn, bước đi loạng choạng, người nồng nặc mùi rượu.

Lan Ngọc bị đẩy lùi mấy bước, nhíu mày chưa kịp mở miệng, đã nghe kẻ kia say khướt quát: "Mù à, dám đâm vào người nhị gia!"

Lan Ngọc khẽ dừng lại, nhìn người đàn ông đang đứng ngược sáng, không rõ nét mặt.

Lan Ngọc hơi nghiêng người, nói: "Nhị thiếu gia."

Người đàn ông nheo mắt, đầu óc hơi trì trệ vì say rượu, mãi lâu sau mới nhận ra đây là sân viện của cha. Ánh mắt hắn dừng trên người Lan Ngọc, chậm rãi nói: "Mặt lạ nhỉ,"

Hắn bất chợt cười khẽ, chợt tiến sát lại gần, nói: “Nguơi chính là Cửu di nương mà cha ta mới đưa về phủ?”

Ba chữ “Cửu di nương” được nói ra đầy giễu cợt, không hề che giấu ác ý bên trong.

Lan Ngọc lùi một bước, nói: “Nhị thiếu gia say rồi, để tôi gọi người đưa ngài về.”

Lý Duật Thanh nắm chặt vai anh, hơi rượu nồng nặc quyện với mùi phấn son ngào ngạt, cợt nhả nói: “Tránh cái gì? Lẽ nào bản thiếu gia lại ăn thịt ngươi?”

Hắn cao hơn Lan Ngọc cả một cái đầu, ép sát lại gần, Lan Ngọc mới nhìn rõ khuôn mặt người này, không nghi ngờ gì, nhị thiếu gia họ Lý nổi tiếng phong lưu này sở hữu một vẻ ngoài đẹp trai khiến người ta mê mẩn.

Lý Duật Thanh nói: "Người ta bảo cha ta tìm được một con hồ ly tinh, lại còn là hồ ly đực,"

Hắn nắm chặt lấy gương mặt Lan Ngọc: "Để nhị gia xem thử - thứ đồ khiến bộ mặt già nua của cha ta bỏ mất thể diện - rốt cuộc là loại hàng gì!”

Lan Ngọc nhíu mày, ngược lại bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào Lý Duật Thanh, thong thả nói: "Nhị thiếu gia, dù thế nào đi nữa, tôi cũng là Cửu di nương của Lý gia, là người của cha ngài, ngài làm thế này, nếu bị người khác nhìn thấy, e rằng không ổn lắm nhỉ?"

Lý Duật Thanh không ngờ Lan Ngọc lại là cái đinh mềm, hắn nhìn đôi môi mấp máy của anh, bật cười, giọng đục ngầu, thì thầm bên tai: “Cửu di nương, vậy ngươi hét lên đi.”

Lan Ngọc chăm chú nhìn Lý Duật Thanh, đột nhiên cao giọng: “Người đâu, có trộm!”

Vừa cất tiếng, Lý Duật Thanh đã bịt miệng anh lại, nhưng lời đã thốt ra, hai người nhìn nhau, Lý Duật Thanh dán mắt vào đôi mắt cáo của Lan Ngọc, ánh trăng trong vắt chiếu xuống, quả thực thoáng nét ma mị.

Phía sau lối nhỏ có tiếng chân người hầu vội vã tiến đến, Lý Duật Thanh buông tay, đứng thẳng người, người hầu nhìn thấy hai người đứng sừng sững, ngơ ngác: “Nhị thiếu gia, Cửu di nương...”

Lan Ngọc thong thả chỉnh lại tay áo, nói: "Không sao, vừa thấy một bóng đen, may có nhị thiếu gia, tên trộm đã chạy về hướng kia."

Anh tùy ý chỉ tay, lại nói: "Nhị thiếu gia đã uống chút rượu, phiền các vị đưa nhị thiếu gia về phòng."

Lan Ngọc nhìn Lý Duật Thanh, từ từ hỏi: "Ngài nghĩ sao, nhị thiếu gia?"

Lý Duật Thanh đưa tay xoa trán, cười nói: "Tốt, tốt lắm."

Trong lòng bàn tay dường như vẫn còn vương hơi thở của Lan Ngọc, cùng cảm giác mềm mại nơi gò má, hắn ý vị sâu xa nói: "Cửu di nương, vậy ta xin cáo từ trước."

Lan Ngọc khách khí đáp: "Không tiễn."