Bản ghi chép nội bộ:Ngày 3 tháng 8 năm 2025
Lúc20:00
Người ghi: Lan Vy trợ lý tổng hợp của viện nghiên cứu sự sống
---
Số tử tù cuối cùng đã được đưa đến viện trong ngày hôm nay. Việc sắp xếp nơi ở, kiểm tra y tế và đăng ký thông tin cá nhân đều đã hoàn tất lúc 19:42.
Không có trường hợp kháng cự hoặc gây rối. Họ tỏ ra khá hợp tác có lẽ vì đã được thông báo sơ qua về “cơ hội sống sót” mà kế hoạch này mang lại.
Chúng tôi tạm thời cho họ thời gian nghỉ ngơi, đồng thời chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn theo đúng yêu cầu từng người hy vọng điều này có thể giúp tâm lý họ ổn định hơn trước thử nghiệm vào ngày mai.
Hiện tại, giai đoạn chuyển giao đang ở mức thuận lợi nhất để thực hiện nghi thức kế thừa sức mạnh. Trong viện, chỉ có tổng cộng 5 chiếc gương đã thức tỉnh điều này đồng nghĩa với việc xác suất sống sót sau 24 tiếng thử thách đầu tiên là tương đối cao.
Tuy nhiên, theo dữ liệu từ hệ thống quản lý gương cổ, vẫn còn 491 chiếc gương chưa được tìm thấy trong tổng số 700. Không ai có thể xác nhận liệu trong số đó đã có chiếc nào khác tự thức tỉnh hay chưa. Cũng không ai dám chắc điều gì đang đợi ở những nơi chúng chưa với tới.
Chúng tôi chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó.
Hết mục ghi chép
---
Ngày 4 tháng 8 năm 2025
6:00 sáng
Xin chào. Tôi là Vân một trợ lý thực tập tại Viện Nghiên cứu, nơi chứa đựng nhiều bí mật mà đôi khi chính tôi cũng thấy rợn người mỗi khi nghĩ đến. Tính đến hôm nay, tôi đã ở đây tròn hai năm. Nhờ vào sự chỉn chu, cẩn thận trong công việc mà tôi được tiến sĩ Nam tin tưởng giao cho nhiệm vụ đặc biệt: trở thành người trực tiếp ghi chép và giám sát thực thể 048 hay còn gọi là Doc.
Cùng làm việc với tôi là ba người khác:
Trường người phụ trách thực thể 555, biệt danh Thiên Sứ
Nhiên và Nguyên đôi bạn thân giám sát cặp đôi 601 và 602, mà chúng tôi vẫn hay gọi vui là Thỏ Vui Vẻ và Cừu Dễ Thương
Riêng thực thể 054 Háu Thực vẫn do chính tay tiến sĩ Nam,Robin và Linda giám sát, bởi không ai đủ can đảm hay đủ khả năng để tới gần nó.
Đã hai tháng trôi qua kể từ khi năm chiếc gương đầu tiên thức tỉnh. Nhờ vào sự cảnh giác cao độ và hệ thống kiểm soát chặt chẽ, cho đến nay chưa có thêm chiếc gương nào bị giải phong ấn. Điều đó phần nào giúp chúng tôi yên tâm hoặc ít nhất là cố gắng tỏ ra như vậy.
Thực thể 054 vẫn đang yên lặng trong gương ngủ, hay đúng hơn là ngủ đông. Thành thật mà nói, ai trong viện cũng đều thầm mong nó không bao giờ tỉnh lại nữa. Chúng tôi từng chứng kiến cơn đói khát không thể thỏa mãn của nó, cái miệng mở ngoác như hố đen không đáy, và sự hung hãn khi bị bỏ đói.
Ký ức đó đủ để khiến bất cứ ai mất ngủ nhiều đêm liền. Không ai muốn nhắc lại điều đó và không ai muốn nhìn thấy điều đó thêm lần nào nữa.
Trái ngược hoàn toàn với nó là Thiên Sứ thực thể 555. Vẻ ngoài thuần khiết, thái độ ôn tồn, và cái cách ngài ấy nói chuyện nhẹ nhàng khiến mọi người dường như quên mất rằng ngài cũng là một thực thể bước ra từ gương. Trong suốt hai tháng qua, căn phòng của ngài đã biến thành một thư viện khổng lồ với hàng ngàn cuốn sách lịch sử chất cao đến tận trần. Có lúc tôi từng lo ngại về vấn đề an toàn, nhưng mỗi lần đề cập chuyện dọn dẹp, ngài ấy chỉ mỉm cười:
"Xin lỗi nhé, ta cần nghiên cứu chúng kỹ hơn, nên mong các bạn đừng dọn dẹp vội"
Giọng nói dịu dàng đó khiến tôi lúng túng, và thôi, ai lại nỡ làm trái ý một người lịch thiệp đến thế?
Thiên Sứ thật sự khiến người ta ngưỡng mộ. Ngài thường chia sẻ những suy nghĩ sâu sắc về lịch sử loài người, về sự tiến hóa, chiến tranh, tình yêu, và cả những điều tôi chưa từng nghĩ tới. Với tôi, ngài dường như là hiện thân cho thứ ánh sáng mà viện này đang tuyệt vọng tìm kiếm giữa bóng tối đầy rẫy hiểm nguy.
Trong khi đó, hai thực thể thế hệ 5, Thỏ Vui Vẻ và Cừu Dễ Thương thì đúng như tên gọi. Họ luôn vui tươi, hòa đồng và có phần hơi quá mức nhiệt tình. Ngay từ lần đầu xuất hiện, họ đã mang theo những viên kẹo màu sắc sặc sỡ và đưa qua khe nứt của gương như những món quà cho bạn bè mới.
Không ai biết họ lấy số kẹo đó từ đâu và cũng không ai giải thích được làm cách nào họ có thể thao túng vật chất ngoài gương một cách dễ dàng như vậy.
Tiến sĩ Nam ngay lập tức ra lệnh cấm tất cả nhân viên ăn những viên kẹo đó. Ban đầu ai cũng tuân thủ, nhưng rồi con người mà cái gì cấm thì lại càng kích thích. Một nhân viên lén ăn thử, sau đó là hai, rồi dần dần cả viện bắt đầu lén lút chuyền tay nhau những viên kẹo mang hương vị kỳ lạ chưa từng thấy trên Trái Đất.
Tôi từng cố gắng khuyên vài người bạn rằng: Nếu bị phát hiện, không chỉ bị đuổi việc mà còn có thể bị nhiễm độc ai biết được những thứ ấy thực chất là gì?
Nhưng hai người kia chỉ cười giòn tan và nói:
–"Tụi mình chuẩn bị kỹ lắm rồi. Các anh giám sát ăn mỗi ngày mà không có chuyện gì, còn khen ngon nữa kìa. Nếu tiến sĩ đến kiểm tra đột xuất, họ sẽ báo trước bọn mình sẽ tặng thêm bánh"
Lúc ấy, tôi chỉ thở dài. Dù sao, quan hệ giữa tôi với nhóm họ cũng không thân thiết gì, khuyên không được thì thôi. Nhưng trong lòng tôi luôn có một cảm giác kỳ lạ. Trực giác mách bảo rằng hai thực thể kia không đơn giản như vẻ ngoài. Có điều gì đó bất thường. Và tôi tuyệt đối không ăn dù chỉ một viên kẹo.
Về phần Doc thực thể 048 thì làm việc với hắn là một dạng tra tấn tinh thần. Hắn không nổi điên hay gào thét, cũng chẳng gây náo loạn. Nhưng mỗi lời nói đều là một cái bẫy. Từng câu trả lời của hắn khi đối chiếu với thông tin từ Thiên Sứ đều là dối trá. Hắn nói dối tự nhiên như đang thở.
Dạo gần đây, tôi nghe phong thanh rằng tiến sĩ Nam và các nhà nghiên cứu cấp cao đang thực hiện một dự án gì đó cực kỳ quan trọng, có liên quan trực tiếp đến Thiên Sứ. Tôi không có quyền truy cập thông tin cấp cao, nên chỉ biết đến đó thôi.
6:45 sáng
Tiến sĩ Nam triệu tập toàn bộ đội nghiên cứu chính, còn trợ lý bọn tôi thì được thông báo nghỉ cả ngày.
Thành thật mà nói, một ngày không phải đối mặt với Doc, tôi thấy như được sống lại. Không có việc gì làm, tôi quyết định đi thăm vài đồng nghiệp.
–"Này Vân!"
–"Ồ, chào cậu Nhiên."
–"Cậu đang đi đâu vậy?"
–"Hôm nay được nghỉ, nên tính đi dạo một vòng."
–"Tớ đang định tìm Trường, cậu đi cùng không?"
–"Đi chứ, tiện thể xem cậu ta có lăn ra ngủ nữa không."
Trên đường đi, tôi tò mò hỏi:
–“Cậu tìm Trường làm gì vậy?”
–“Hiện tại, trừ tụi mình ra thì mấy nhóm khác đều có nhiệm vụ. Nhưng mới nãy kiểm tra lại thì không thấy Trường đâu. Chắc lại ngủ quên trong phòng giám sát, nên tiến sĩ bảo tớ đi gọi.”
Tôi nhăn mặt.
–"Cậu ta mê ngủ ghê luôn á. Không hiểu sao còn làm ở vị trí giám sát được nữa"
Nhiên bỗng nghiêng đầu thì thầm bên tai tôi:
–"Nghe bảo là họ hàng xa của tiến sĩ Nam cậu hiểu rồi đó"
Tôi hoài nghi:
–"Sao cậu biết?"
–"Tớ nghe mấy người bên phòng dữ liệu nói vậy thôi"
Cuối cùng, chúng tôi cũng tìm thấy Trường – đang ngủ gục bên ngoài khu giám sát, ôm chăn cuộn tròn như một đứa trẻ.
–"Này Trường! Dậy đi!"
–"ưm...năm phút nữa thôi...". Cậu ấy lầm bầm, mắt vẫn nhắm nghiền.
–"Năm phút cái gì! Tiến sĩ Nam gọi cậu đó!"
Trường bật dậy như bị điện giật, mắt lờ đờ:
–"Trời ơi, có chuyện gì mà gọi sớm dữ vậy không biết"
–"Không biết, đi kiếm Nguyên trước rồi chờ chỉ thị"
Ba đứa tôi rời khỏi khu hành lang, để lại phía sau là tiếng “ậm ừ” của Trường, vẫn còn mơ màng.
Mới sáng sớm, mà tôi đã có cảm giác một ngày rất dài đang chờ phía trước.
Họ sẽ không bao giờ biết rằng hôm nay rất có thể là ngày chết của họ
Kết Thúc Chương 6