CHƯƠNG 10:203 CHIẾC GƯƠNG ĐƯỢC ĐÁNH THỨC

Háu Thực từ bỏ ý định đuổi theo cặp vợ chồng kia,rồi bò trườn lại chỗ của Doc.

Thấy Háu Thực lại Doc chỉ ngón tay vào xác của một tử tù nói:

–"Ngươi hãy đi mang những tên mặc loại áo này lại đây,có bao nhiêu mang hết bấy nhiêu và nhớ đừng ăn chúng cũng đừng tấn công những kẻ khác"

Háu Thực đưa con mắt nhầy nhụa của mình nhìn vào cái xác mà Doc chỉ,không hề rời mắt khỏi cái xác tử tù sau một lúc lâu quan sát để cố nhớ cái áo vào đầu.Háu Thực bắt đầu bò lên trần nhà rẽ đại vào một hướng.

Doc đứng đó nhìn Háu Thực rời đi mãi đến khi nó rẽ vào hướng khác mới quay người lại, hắn quay mặt lại hướng tiến sĩ Nam đã bỏ chạy.Dựa vào khứu giác nhạy bén của mình cùng với tốc độ nhanh không quá lâu,hắn nhanh chóng tìm được tiến sĩ Nam,chắn trước mặt ông.

Tiến sĩ Nam bị hành động đột ngột này của Doc làm hoảng sợ

–“A... Aaa...ưm..ưm!”

Tiến sĩ Nam thét lên trong cổ họng, nhưng tiếng chỉ vang được nửa chừng thì bị Doc bịt miệng.

Doc không nói gì lúc đầu chỉ nhìn ông chầm chầm.Tiến sĩ Nam hiểu tình hình liền nhanh chóng im lặng,ổn định lại cảm xúc.Doc buông tay ra.

Rồi hắn hỏi, giọng khô khốc như giấy cháy:

–"Những chiếc gương còn lại ở đâu?"

Tuy tiến sĩ Nam đã ổn định lại cảm xúc nhưng vẫn run lẩy bẩy, thấy Doc không ra tay, ông ta mở miệng. Giọng khản đặc:

–“Ở...ở tầng cuối cùng..đây là thẻ mở cửa”

Không đợi Doc yêu cầu ông ta tự đưa ra.

Doc gật nhẹ,rồi đưa tay ra nhận lấy.

Doc hỏi vị trí của những chiếc gương vì hắn không thể nào cảm nhận được sự hiện diện của chúng cho dù chúng là vật thể.Đây là cơ chế bảo vệ của gương nhằm tránh các thức thể đã tỉnh phá vỡ tấm gương để giết từ trong trứng nước.

Chỉ có những chiếc gương đã tỉnh mới có thể cảm ứng được nhau với điều kiện cả 2 bên đồng ý để lộ vị trí cho nhau.Hắn cũng không biết số gương ở đây có bị vận chuyển đi nơi khác không.

Biết được vị trí những chiếc gương kia Doc liền xoay người rời đi trước khi đi hắn chỉ về hướng hành lang bên phải, ánh mắt lạnh lẽo:

–"Thiên Sứ đang ở đó. Đi đi. Hắn sẽ mang ngươi đi."

Tiến sĩ Nam sửng sốt.

–"Ngươi… tha cho ta?"

Doc không đáp, chỉ quay người, bóng lưng kéo dài dưới ánh đèn chập chờn. Hắn đi khuất vào bóng tối, trở lại điểm hẹn với Háu Thực, như thể vừa đi dạo chứ không phải đối mặt một kẻ mình có thể giết bất kỳ lúc nào.

Ở lại một mình, tiến sĩ Nam thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Nhưng lần đầu tiên trong nhiều ngày ông cảm thấy mình còn sống.

Không dám trì hoãn, ông chạy về phía Doc chỉ, hy vọng Thiên Sứ vẫn ở đó.

Bước chân của tiến sĩ Nam vang vọng giữa hành lang dài tăm tối. Đèn huỳnh quang trên trần chập chờn, nhấp nháy như hơi thở cuối cùng của một nơi sắp sụp đổ. Khi tới khu vực chỉ định, ông bỗng sững người trước mắt là Thiên Sứ, đôi cánh trắng muốt dù giữa nơi khô cằn máu me vẫn sạch sẽ không tì vết.

Bên cạnh cậu, rất nhiều đồng nghiệp của ông,có cả tiến sĩ Robin và Linda và một nhóm lính canh sống sót đang đứng tụ lại.

Thiên Sứ thấy ông đến, khẽ gật đầu, vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm quen thuộc.

Tiến sĩ Nam đáp lễ, nhưng chưa kịp nói gì thì ông nhận ra tất cả mọi người đang đồng loạt nhìn về một hướng.

Ông quay đầu lại.

Và rồi trái tim ông như ngừng đập.

Một sinh vật đen đặc, nhầy nhụa, dài ngoằng như một đường ruột sống, bao trùm lên hơn hai trăm tử tù còn lại từng người bị siết chặt, dính sát vào phần thân uốn éo của sinh vật, như thể bị nuốt sống nhưng chưa chết hẳn. Từng tiếng la hét, gào thét, cầu xin thoát ra từ bên trong cái khối thịt khổng lồ ấy

Háu Thực, đang lặng lẽ bò đi, kéo lê cả đám người sống sót cuối cùng đi xa dần khỏi khu vực.

–"Chuyện...chuyện gì vậy?!" Tiến sĩ Nam nghẹn ngào, giọng khàn đặc.

–"Nó đang làm gì?! Đó là người sống! Chúng ta vẫn có th– "

–"Nó đang làm theo lệnh." Thiên Sứ cắt lời, giọng nói nhẹ tênh như gió lướt qua đống đổ nát.

Tiến sĩ Nam quay phắt sang:

–"Của ai?!"

–"Doc."

Cậu không quay đầu, vẫn nhìn về phía Háu Thực đang khuất dần.

–"Hắn muốn dùng đám tử tù ấy để đánh thức những chiếc gương còn lại."

–"Cái gì?!" ông hét lên "Vậy là hắn định giải phóng toàn bộ bọn chúng?! Bạn phải ngăn lại!"

–"Không."

Giọng Thiên Sứ vẫn rất bình thản, nhưng dứt khoát. Cậu quay đầu nhìn thẳng vào mắt ông.

–"Tôi sẽ không can thiệp. Việc hắn làm cũng giống như tuyên án tử hình cho đám tử tù đó thôi. Và nếu các gương còn lại được đánh thức thì bạn bè ta cũng sẽ tỉnh lại."

Tiến sĩ Nam lặng người. Ông muốn phản bác, muốn hét lên rằng đó là một sai lầm khủng khiếp, rằng thế giới sẽ diệt vong nếu những thực thể bên trong gương tỉnh dậy nhưng chưa kịp mở miệng, Thiên Sứ đã bước lại gần, giọng nhỏ nhưng chắc:

–"Nếu ta ra tay, sẽ là chiến tranh. Bên đó có hai kẻ đã tỉnh, bên này chỉ có mình tôi. Tôi có thể đánh, và nếu thua, tôi vẫn có cách rút lui Nhưng các bạn thì sao? Ai sống nổi giữa cuộc chiến đó?"

Lời nói như đinh đóng cột, như thể thiên thần đang nói về ngày tận thế, mà không một ai có quyền phản bác.

"…Tôi…". Tiến sĩ Nam không thể nói gì nữa, ông chỉ nhìn về phía đám tử tù đang bị kéo vào bóng tối, nghe tiếng gào khóc tan dần.

Thiên Sứ vỗ nhẹ vai ông.

"Chúng ta đi thôi. Ở đây không còn ai thuộc về các người nữa."

Một ánh sáng nhàn nhạt lấp lánh trên đầu ngón tay của Thiên Sứ, mở ra một cánh cổng nhỏ giữa không gian và thời gian. Cậu quay lại nhìn những con người còn sót lại tiến sĩ Nam, các nhà nghiên cứu, lính gác sống sót rồi dẫn họ đi xuyên qua cánh cổng, rời khỏi nơi từng là trung tâm nghiên cứu, giờ chỉ còn là bóng ma tan vỡ.

Trong bóng tối nơi giao nhau giữa địa ngục và trần gian, Doc đứng đó lặng lẽ như một pho tượng được tạc từ những cơn ác mộng. Hắn khẽ nhếch môi, ánh mắt màu hổ phách liếc nhìn khi tiếng trườn bò ướt nhẹp vang vọng trong không khí nồng nặc mùi máu và hôi thối.

Háu Thực đã trở lại.

Toàn thân nó đen bóng, nhớp nháp, mang theo hàng trăm sinh linh đang giãy giụa tuyệt vọng. Những tiếng hét yếu ớt dường như chỉ càng khiến nó khoái trá, thân thể vặn vẹo như mừng rỡ khi thấy Doc đang đợi sẵn.

Doc tiến tới, liếc sơ qua đống người đang bị nó bao bọc kẻ nào kẻ nấy mặt mày thất thần, cơ thể bầm dập, quần áo rách rưới. Đa số đều đã hoảng loạn đến mức đánh mất khả năng nhận thức, chỉ biết rên rỉ trong sợ hãi.

–“Hơn hai trăm tên.Tốt lắm.” Hắn cười nhẹ, giọng như rắn bò trên cát.

Doc cúi xuống, vỗ nhẹ lên lớp da đẫm nhớp của Háu Thực.

–“Giờ thì đào một lối xuống dưới.Tới khi ta kêu dừng lại,nhớ bảo vệ chúng”

Háu Thực cắm sâu thân thể xuống nền đất bê tông, rồi xé toạc mọi lớp vật liệu, gầm lên như một con quái vật đục phá nhà mồ. Trong tích tắc, một cái hố đã mở ra.Liên tục lặp đi lặp lại cho đến tầng cuối cùng.

Cả đám đáp xuống mà không có lấy một vết thương.

Cánh cửa cuối cùng nằm trước mặt họ, đen kịt và trơ lì như một xác chết chưa phân hủy. Doc lấy trong túi áo chiếc thẻ từ màu bạc, quẹt qua ổ khóa.

Tách.

Cánh cửa từ từ mở ra, phía sau nó là 203 chiếc gương, mỗi chiếc cao bằng một con người, khung viền kim loại đen bóng.Đang nằm im.

Cho đến khi Doc và Háu Thực bước vào.

Cả hai ném từng tử tù vào từng chiếc gương, không chần chừ, không cần lựa chọn. Cơ thể người vừa chạm vào mặt gương liền biến mất như tan vào nước, mặt kính sau đó rung lên nhẹ nhàng như đang hít thở, rồi yên tĩnh trở lại, như thể đang ngủ nhưng là một giấc ngủ chuẩn bị kết thúc.

Chiếc gương đầu tiên.

Rồi chiếc thứ hai.

Rồi thứ ba, thứ tư, thứ năm…

Tiếng người la hét, tiếng gương rung lên như mạch máu đang đập. Không khí ngột ngạt đến mức có thể cắt bằng dao.

Đến chiếc gương thứ 203, mọi thứ kết thúc.

Doc lùi lại một bước, nhìn lên, thấy tất cả các chiếc gương giờ đây đều đang âm ỉ phát ra ánh sáng đen mờ nhạt, như từng trái tim quỷ dữ đang chuẩn bị mở mắt.

Hắn quay sang Háu Thực.

–"Số còn lại là phần thưởng của ngươi"

Không một tiếng người vang lên. Những tử tù cuối cùng hơn bốn chục kẻ chỉ biết quỳ, bò, khóc lóc trong tuyệt vọng.

Háu Thực không đáp. Nó không cần.

Toàn bộ thân thể nó tràn ra như một cơn sóng độc, ôm trọn cả bầy người còn lại trong vòng tay hủy diệt.

Những tiếng gào thét thê lương kéo dài gần một phút rồi tắt ngấm.

Không còn máu. Không còn xương. Chỉ còn một vệt đen nhớp nhúa trên nền đá lạnh lẽo.

Doc khoanh tay nhìn tất cả, ánh mắt hờ hững.

–"Ăn xong rồi thì đi thôi "

Kết Thúc Chương 10