Cả khối 12 xôn xao từ sáng sớm. Sân trường hôm nay náo nhiệt hơn bình thường vì chuyến đi ngoại khóa cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp – một chuyến đi dã ngoại ngắn đến vùng ngoại ô cách thành phố khoảng một giờ xe chạy.
Minh Nguyệt không phải người hào hứng với những hoạt động đông người, nhưng chuyến đi này là ngoại lệ. Cô tự nhủ là vì muốn lưu giữ ký ức cuối cấp… nhưng sâu trong lòng, cô biết một phần của lý do nằm ở người ấy.
Hàn Phong cũng đi.
Xe lăn bánh trong tiếng cười đùa rộn rã. Minh Nguyệt ngồi gần cửa sổ, cạnh Vinh. Nhưng khi đến nơi tập kết ăn trưa – một bãi cỏ rộng cạnh hồ nước trong veo – thì mọi thứ lại thay đổi.
Hàn Phong bị phân công phụ trách nhóm trò chơi. Và như một sự sắp đặt vô hình, cậu chọn Minh Nguyệt vào nhóm cậu dẫn.
“Đừng lo, có tớ rồi.” – cậu nói nhỏ khi cô hơi lúng túng vì phải đứng giữa một vòng tròn toàn bạn bè thân thiết của cậu.
Cô chỉ gật đầu, không nói gì. Nhưng tim thì đập rộn ràng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Trò chơi đầu tiên là truyền thìa đựng bóng nước bằng miệng.
Minh Nguyệt suýt từ chối, nhưng ánh mắt Hàn Phong khiến cô lưỡng lự. Không phải là ép buộc, mà là ánh mắt như muốn nói: “Không sao đâu, có tớ đây.”
Và rồi đến lượt cô – bóng nước tròn vo, lạnh ngắt – được đặt lên chiếc thìa giữa môi. Người đối diện cô là Hàn Phong. Khoảng cách gần đến mức cô nghe được tiếng thở khẽ của cậu.
Thìa chạm thìa. Một giây. Hai giây. Cô ngước lên, ánh mắt vô tình chạm vào mắt cậu.
Ngay lúc ấy, bóng nước vỡ. Nước lạnh bắn lên áo. Cả hai bật cười – bối rối nhưng cũng nhẹ nhõm.
“Xin lỗi…” – cô nói.
“Không sao.” – cậu đưa tay lau giọt nước trên tóc cô. “Tớ thích cảm giác này.”
Cô đứng lặng, gió chiều thổi nhẹ. Một tiếng nói trong lòng thầm vang: Nếu có thể, cô muốn giữ khoảnh khắc này thật lâu.
Buổi chiều, cả lớp được tự do tham quan xung quanh. Vinh kéo bạn bè đi chụp ảnh nhóm. Minh Nguyệt lặng lẽ đi về phía hồ, nơi có chiếc cầu gỗ nhỏ bắc ra giữa mặt nước.
Cô ngồi xuống, tay khẽ khuấy nước. Đúng lúc ấy, tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng.
“Cậu trốn ra đây một mình à?”
Là Hàn Phong.
“Không phải trốn. Chỉ là… muốn yên tĩnh một chút.”
Cậu ngồi xuống cạnh cô, không nói gì. Gió nhẹ. Nắng vàng vỡ vụn trên mặt hồ.
“Nguyệt này…” – giọng cậu trầm xuống. “Nếu kỳ thi kết thúc, và mọi người mỗi người một nơi… cậu có còn nhớ tớ không?”
Cô ngẩn người.
“Vì sao cậu lại hỏi vậy?”
“Vì tớ nghĩ, có lẽ... tớ sẽ nhớ cậu nhiều hơn cậu tưởng.”
Cô im lặng.
Không phải vì không biết phải nói gì, mà là vì… cô sợ chỉ cần nói một lời thôi, tất cả cảm xúc sẽ vỡ ra thành nước mắt.
Hôm đó, khi xe đưa cả lớp trở về thành phố, Minh Nguyệt dựa đầu vào cửa sổ xe, mắt nhìn bầu trời nhuộm tím dần phía xa.
Trong tay cô là một mảnh giấy nhỏ Hàn Phong lén đặt vào túi áo cô lúc chia tay:
“Nếu một ngày cậu muốn đi đâu đó, hãy gọi tớ đi cùng.”
— Hàn Phong.
Cô đọc đi đọc lại.
Và lần đầu tiên, cô thấy lòng mình dậy sóng như mặt hồ hôm nay – yên bình, nhưng chứa đựng biết bao điều chưa thể nói thành lời.