Chương 2: Đồng Chí

Thời gian như tốc độ lại trong một nhịp.

Tuấn, với kết quả bom ba càng trên tay, nhìn chửi vào Huy. Khuôn mặt người bạn thân của cậu vẫn vậy, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn khác. Không còn sôi nổi, bồng bềnh của một chàng trai học sinh Hà Nội, thay vào đó là sự lạnh lùng, tập trung đến đáng sợ. "Nhắm vào xích xe! Khoang động cơ!" Lời hét của Huy vẫn còn vang vang trong đầu cậu, át cả tiếng súng và tiếng ầm ĩ của chiếc xe Renault đang đến gần.

Lý trí hét lên rằng đó là một mệnh lệnh điên cuồng. Nhưng bản năng, và một niềm tin không thể giải thích được vào người đồng đội vừa hạ một người lính tên Pháp dùng súng không tưởng, đã chiến thắng.

"Vì Tổ Quốc!" Tuấn hét lên, không phải một tiếng hét phong mù quáng, mà là một lời khẳng định quyết tâm. Cậu không lao về phía trước nữa. Cậu xà, chạy vòng sang bên hông chiếc xe tăng, nơi lớp giáp mỏng hơn. Tiếng sắt sắt sắt vụn trên mặt đường nhựa nứt. Lính Pháp bên trong có lẽ đang cười nhẹ lòng dũng cảm vô ích của cậu bé.

Tuấn lao tới, ngâm hết sức bình sinh, hoàn thành quả bom vào khoảng trống giữa bánh xích và thân xe.

Một tiếng vang "Ầm" vang dội làm rung chuyển cả phố. Một quần cháy và khói đen ra từ hông xe tăng. Nó không nổ tung, nhưng loạng choạng như một con thú bị thương, một bên xích sắt của nó bị xé toạc, trật tự ra khỏi bánh xe. Chiếc xe tăng khựng lại, ủng hộ một bên, bất động. Cửa pháo nổ mở ra, một số tên chiến binh Pháp chiến loạn chui ra, chỉ để trở thành loạt đạn chào đón từ công sự của Vệ binh Quốc gia.

Một tiếng reo hò vỡ òa. Họ đã làm được. Họ đã ngăn chặn một con quái vật thép bằng vũ khí tự tạo và lòng dũng cảm. 

Huy hắt ra, cơn đau ở bên trái tăng cường dội. Anh loạng chọn căn cứ vào bức tường đập nát. Tuấn, mặt mày đen nhẻm vì khói bom, chạy về, miệng cười toe toét nhưng ánh mắt vẫn còn nguyên vẻ kinh ngạc.

"Bình! Cậu... cậu đúng là thần súng! Làm sao cậu biết được?"

Huy động đầu, cố gắng sắp xếp lại cảm giác sảng khoái trong tâm trí. "Tôi... tôi đã đọc được một cuốn sách... một tài liệu của Pháp." Đó là lời nói dối tốt nhất anh có thể nghĩ ra lúc này.

"Sách nào có lợi như vậy?" Tuấn vẫn chưa hết thắc mắc, nhưng trận chiến không cho họ nhiều thời gian để nói chuyện.

Cuộc tấn công của quân Pháp tạm thời bị đẩy lùi. Trong sự yên tĩnh tương đối, còn lại tiếng súng lá đá ở phía xa, các chiến sĩ bắt đầu xây dựng lại vị trí. Người bị thương vào một góc khuất. Một cô gái trẻ, có lẽ là giao liên, băng bó nhanh cho một chiến sĩ mảnh đạn găm vào tay bằng những mảnh vải gió nắng. Khung cảnh vừa anh hùng, vừa bi thảm. 

Chính chất Sơn, người đàn ông lớn tuổi với mặt giải quyết nỗi đau, tiến lại gần Huy. Ông không reo hò như những người khác. Ánh mắt ông sắc bén, dò xét.

"Đồng chí Bình," ông nói, giọng trầm và đều. "Hôm nay đồng chí đã lập công lớn. Nhưng cách chiến đấu của đồng chí... rất khác."

Huy cảm thấy một luồng khí sống dọc theo chiều dọc. Người đàn ông này không dễ bị lừa. "Báo cáo chính ủy, tôi chỉ may mắn thôi ạ."

"May mắn không thể giải thích được phát súng đó, cũng không giải thích được kiến ​​thức về điểm yếu của xe tăng," ông Sơn nói, không rời mắt khỏi Huy. "Đảng và Bác Hồ dạy chúng ta phải luôn học hỏi, nhưng đồng chí học được những điều này ở đâu, vào lúc nào?" 

Huy im lặng. Anh biết mình đang đứng trước một bài kiểm tra còn khó hơn cả công việc đối mặt với xe tăng Pháp. Linh hồn của Hoàng Văn Bình trong anh phải như đang chạy run trước uy quyền của người chính ủy, nhưng linh hồn của Huy, một người lính thế kỷ 21, lại mách bảo anh phải bình tĩnh.

"Báo cáo... tôi... trong thời gian ở trường, tôi đã đọc một số sách quân sự cũ..."

Chính chất Sơn gật đầu chậm, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi hoặc. "Tốt. Tinh thần ham học hỏi là rất đáng quý. Đồng chí hãy thoải mái đi." Ông quay đi, để lại Huy với nhịp tim đập thình thịch.

Anh ngồi xuống, giảm bớt dựa vào khoảng trống. Cơn đau có thể xác định là gì với sự hỗn loạn trong tâm trí. Anh nhìn khẩu Mosin-Nagant side edge. Theo bản năng, anh rút khóa nòng, dùng một miếng giẻ rách lau chùi từng bộ phận một cách tỉ mỉ. Một thói quen đã ăn vào máu thịt của một chuyên gia xạ thủ.

Hành động này lại một lần nữa thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Lão Hùng, người nông dân ít nói, ngồi ngồi một mình khoai lang sống, khoáng đạt nhìn. Tuấn thì sẽ tiến xuống cạnh.

"Bạn làm gì thế? Súng của bạn bị hỏng ở đâu?"

"Bảo dưỡng," Huy đáp gọn lỏn. "Vũ khí cũng như người, phải sạch sẽ thì mới hoạt động tốt được. Bụi và thuốc lỗ súng có thể làm tắc nghẽn lúc cấp nguy hiểm."

Anh nói một cách tự nhiên, không nhận ra rằng đối với những người lính này, những người súng còn quý hơn Bình, khái niệm "bảo dưỡng định kỳ" là một thứ xa xỉ. Họ chỉ lau súng khi nó thực sự bị hỏng. 

Một chiến sĩ khác gần đó đang loay hoay với trường súng khẩu của mình, mặt nhăn nhóm. "Chế độ, khóa lại rồi."

Huy đã hát. "Tôi không xem được."

Anh cầm súng khẩu, một người xuất khẩu Arisaka của Nhật, chiến lợi phẩm. Chỉ trong một vài giây, anh ấy đã xác định được vấn đề. Một mảnh đất cát lọt vào bãi chứa. Anh dùng đầu con dao găm, khéo léo gảy hạt cát ra, rồi tăng cường lại một cách trơn tru. Anh trả lại khẩu súng cho người đồng đội đang lười ra vì kinh ngạc.

"Phải giữ cho nó sạch sẽ," Huy lặp lại.

Chính Sơn, từ một góc khuất, đã quan sát toàn bộ công việc. Ông không nói gì, nhưng trong mắt ông, sự nghi hoặc đã tăng dần được thay thế bằng một điều gì đó khác - một sự tính toán, một sự cân nhắc.

Đêm tăng dần trên một Hà Nội tan hoang. Trong cái lạnh của mùa đông, những người lính ngồi sát lại với nhau, chia nhau từng thử nước, từng stu lương khô. Một ai đó khe ngâm nga mấy câu thơ của Tố Hữu. 

"...Đêm rét chung chuỗi thành đôi tri kỷ. Đồng chí!" 

Huy lắng nghe. Cái từ "đồng chí" mà anh nghe trong suốt từ lúc tỉnh dậy, giờ đây mơ mang một ý nghĩa khác. Nó không chỉ là một danh hiệu. Nó là tình anh em, là sự chia sẻ trong đau khổ, là lời thề sống chết. Anh nhìn những mặt xung quanh mình - Tuấn, Lão Hùng, và những người khác mà anh chưa biết tên. Họ là đồng đội của Bình. Và giờ, họ là đồng đội của anh.

Bất ngờ, một tiếng huýt sáo làm tín hiệu vang lên từ phía xa. Một người Lào vào công sự. Đó là một cậu bé liên lạc, mặt tái sinh.

"Báo cáo! Quân Pháp đang tập trung ở đầu phố Hàng Chiếu! Có cả xe bọc thép! Lệnh trên cho tiểu đội ta phải cầm chân chúng, không được để chúng tiến vào khu chợ Đồng Xuân!"

Mọi ánh mắt sáng tức giận về phía Huy. Không phải về phía tiểu đội trưởng trên danh nghĩa đang được thương mại, mà là về phía anh. Về phía người lính vừa phải.

Huy đứng dậy, cơn đau ở kích thích như đã tan biến, được thay thế bằng một luồng adrenaline làm lạnh. Anh không còn thời gian để hoàng mang nữa. Anh là Huy, nhưng anh cũng là Hoàng Văn Bình, một chiến sĩ Vệ binh Quốc gia. Và đây là trận chiến của anh.

"Tuấn!" anh ra lệnh, giọng nói lạnh và rõ ràng. "Cùng hai đồng chí nữa, lên nóc nhà kia! Yểm trợ từ trên cao! Lão Hùng, chuẩn bị cầm súng! Chúng ta sẽ chọn chúng một điều bất ngờ."