Chương 7: Hiệp Hai

Sự im lặng sau trận chiến còn đáng sợ hơn cả tiếng súng. Nó được lấp đầy bởi những tiếng rên rỉ của thương binh, tiếng ho khản đặc vì khói thuốc súng, và mùi tanh nồng của máu hòa quyện với mùi gạch vữa vỡ vụn.

Những người lính Vệ quốc đoàn, dù vừa trải qua cơn phấn khích của chiến thắng, giờ đây lại đối mặt với thực tại trần trụi của cuộc chiến. Họ đã đẩy lùi được đợt tấn công đầu tiên, nhưng với một cái giá không hề nhỏ.

Huy không cho phép mình nghỉ ngơi. Anh đi một vòng quanh các vị trí phòng thủ, khuôn mặt lạnh tanh nhưng đôi mắt hoạt động không ngừng.

"Còn bao nhiêu đạn?" anh hỏi một chiến sĩ đang run rẩy nạp lại khẩu súng trường.

"Báo cáo... còn chưa đầy hai mươi viên."

Huy gật đầu, ghi nhớ trong đầu. Tình trạng thiếu thốn vũ khí và đạn dược là một vấn đề nan giải. Anh đi tiếp đến khu cứu thương tạm bợ, nơi cô giao liên trẻ và một y tá đang xé áo để làm băng, cố gắng cầm máu cho những vết thương nặng. Anh nhìn họ một lúc, linh hồn của một người lính thế kỷ 21 cảm thấy một sự bất lực chua xót trước sự thô sơ của y tế chiến trường. 

Trong căn hầm chỉ huy, không khí còn căng thẳng hơn. Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm đi đi lại lại, trong khi Chính ủy Sơn ngồi trầm ngâm bên bàn.

"Chúng ta đã thắng hiệp một," ông Vũ Tâm nói khi thấy Huy bước vào, giọng ông không giấu được vẻ thán phục. "Kế hoạch của cậu thật sự... không thể tin nổi. Chúng ta đã gây cho chúng tổn thất nặng nề."

"Chúng sẽ quay lại," Huy nói thẳng, không một chút tự mãn. "Và lần này, chúng sẽ không mắc lại sai lầm cũ."

Chính ủy Sơn ngẩng lên, ánh mắt sắc bén. "Ý đồng chí là sao?"

"Kẻ chỉ huy của chúng, tên sĩ quan Đức đó, là một người chuyên nghiệp," Huy giải thích, tay chỉ vào tấm bản đồ. "Hắn đã thử tấn công trực diện và thất bại. Hắn sẽ không thử lại lần nữa. Lần tiếp theo, hắn sẽ dùng đến ưu thế hỏa lực của mình. Súng cối. Hắn sẽ cho pháo kích chính xác vào các vị trí phòng thủ của chúng ta trên các tầng lầu để dọn đường cho bộ binh. Sau đó, hắn sẽ không tấn công từ một hướng, mà từ nhiều hướng cùng lúc để làm chúng ta rối loạn."

Những lời phân tích của Huy khiến cả hai vị chỉ huy dày dạn kinh nghiệm phải im lặng. Nó quá logic, quá hợp lý, và cũng quá đáng sợ.

Cách đó vài trăm mét, sau một bức tường đổ, Klaus Richter đang nhìn biệt thự Anh Hoa qua ống nhòm. Cơn thịnh nộ ban đầu của hắn đã nguội đi, nhường chỗ cho một sự lạnh lùng, tính toán của một con thú săn mồi.

"Tên khốn nào đang chỉ huy bên trong?" hắn lẩm bẩm bằng tiếng Đức.

Một sĩ quan Pháp trẻ tuổi đứng cạnh, mặt tái mét. "Thưa Đại úy, có lẽ chúng đã may mắn..."

"May mắn?" Richter quay lại, trừng mắt. "May mắn không thể tạo ra một cái bẫy chết người như vậy. May mắn không thể bố trí hỏa lực đan chéo. May mắn không thể thực hiện một cuộc tấn công sườn chính xác đến từng giây. Không, đây không phải may mắn. Đây là một bộ óc chuyên nghiệp. Một người lính."

Hắn quay lại với chiếc ống nhòm, ký ức về phát đạn bắn sượt qua tai vẫn còn khiến hắn rùng mình. Đó là một lời nhắn. Một lời thách thức.

"Truyền lệnh cho đội súng cối," Richter ra lệnh, giọng hắn đanh lại. "Tôi muốn hai khẩu cối tập trung hỏa lực vào các cửa sổ tầng hai và tầng ba của tòa nhà chính. Bắn phá liên tục. Tôi muốn những khẩu trung liên của chúng phải câm họng."

Hắn quay sang viên sĩ quan Pháp. "Đội của anh sẽ tấn công vào cửa chính như cũ, nhưng chỉ sau khi pháo cối của tôi đã làm việc. Đội Bravo, dùng thuốc nổ phá bức tường phía tây. Đội Charlie, phá tường phía đông. Chúng ta sẽ vào từ ba hướng cùng một lúc. Lần này, sẽ không có cái bẫy nào hết. Chỉ có sức mạnh tuyệt đối."

"Như tôi đã nói," Huy tiếp tục trong căn hầm, như thể anh vừa nghe được mệnh lệnh của Richter. "Chúng sẽ tấn công từ nhiều hướng."

Anh chỉ vào bản đồ. "Tiểu đội của Tuấn, rút khỏi tầng thượng ngay. Chuyển sang vị trí dự bị ở tòa nhà bên cạnh, sẵn sàng yểm trợ cho mặt phía tây. Hai tổ trung liên, đổi vị trí. Bắn vài loạt từ chỗ cũ để đánh lừa chúng, rồi di chuyển ngay lập tức. Đừng bao giờ ở một chỗ quá lâu."

Anh quay sang Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm. "Chúng ta cần một lực lượng cơ động nhỏ, sẵn sàng di chuyển trong các đường hầm để bịt những lỗ hổng mà địch có thể chọc thủng. Lão Hùng sẽ chỉ huy đội đó."

Các mệnh lệnh mới nhanh chóng được truyền đi. Cả biệt thự lại một lần nữa chuyển động trong sự khẩn trương. Những người lính, dù mệt mỏi, vẫn tuân lệnh một cách răm rắp. Niềm tin vào người chỉ huy chiến thuật trẻ tuổi của họ giờ đã là tuyệt đối.

Huy tự mình kiểm tra lại khẩu Mosin-Nagant. Anh biết trận chiến sắp tới sẽ còn khốc liệt hơn nhiều. Đây không còn là một cuộc đấu trí đơn thuần. Đây sẽ là một cuộc đọ sức về ý chí và sức chịu đựng.

Đúng lúc đó, một tiếng "vè... vè..." ghê rợn lại xé toạc bầu trời.

"Nằm xuống!" Huy hét lên.

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, nhưng lần này không phải ở ngoài sân. Quả đạn cối đã rơi trúng nóc biệt thự, làm rung chuyển cả tòa nhà. Tiếp theo là một quả nữa, rồi một quả nữa, rơi chính xác vào các cửa sổ tầng trên.

Bức tường nơi một khẩu trung liên vừa rời đi vài phút trước bị thổi tung thành một mớ hỗn độn.

Qua tiếng nổ, Huy nghe thấy tiếng la hét của quân Pháp từ nhiều hướng.

Hiệp hai đã bắt đầu. Cuộc chiến sinh tử giành giật biệt thự Anh Hoa đã bước vào giai đoạn đẫm máu nhất.