Chương 11: Lời Thề

Bình minh của ngày hôm sau không mang theo ánh sáng, mà chỉ là một màu xám xịt len lỏi qua những lỗ thủng trên trần hầm, nhuộm lên không khí một vẻ ảm đạm. Trận chiến đã tạm lắng, nhưng không khí vẫn đặc quánh mùi chiến tranh. Những người lính sống sót, với đôi mắt thâm quầng và khuôn mặt hốc hác, lặng lẽ làm công việc của mình: chăm sóc người bị thương, thu dọn vũ khí của địch, và nhẹ nhàng đặt những người đồng đội đã hy sinh nằm ngay ngắn, phủ lên họ những tấm chăn mỏng.

Huy ngồi dựa vào tường, vết thương trên vai đã được băng bó lại nhưng vẫn nhói lên từng cơn. Anh đang cầm khẩu tiểu liên MP40 của Đức, thứ vũ khí anh đoạt được từ tay Hans, lau chùi nó một cách máy móc. Anh không chỉ lau đi bụi bẩn, mà dường như đang cố gắng lau đi cả những hình ảnh khủng khiếp của trận chiến vừa qua.

Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm và Chính ủy Sơn tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh anh. Không có những lời khen ngợi hoa mỹ. Sự im lặng giữa ba người đàn ông còn ý nghĩa hơn bất cứ lời nói nào.

"Chúng ta đã giữ được vị trí," ông Vũ Tâm cất tiếng, giọng khàn đi. "Nhưng tổn thất... quá lớn."

"Chúng ta đã tiêu hao được gần một đại đội lính lê dương tinh nhuệ của chúng," Huy đáp, mắt vẫn không rời khẩu súng. "Chúng ta đã khiến chúng phải trả giá. Đó là điều quan trọng."

Chính ủy Sơn gật đầu. Ông nhìn quanh căn hầm, nơi những người lính đang chia nhau từng mẩu lương khô, từng ngụm nước. Ông biết rằng, sau một trận chiến đẫm máu như vậy, thứ họ cần không chỉ là nghỉ ngơi. Họ cần một điểm tựa tinh thần.

"Tất cả các đồng chí, tập hợp!" giọng ông Sơn vang lên, không quá lớn nhưng đủ để mọi người nghe thấy.

Những người lính, dù mệt mỏi, vẫn nhanh chóng đứng dậy, tập trung lại thành một vòng tròn nhỏ giữa căn hầm. Họ đứng giữa những người đồng đội bị thương và những người đã hy sinh.

"Các đồng chí," Chính ủy Sơn bắt đầu, giọng ông xúc động nhưng đanh thép. "Đêm qua, chúng ta đã chiến đấu một trận sinh tử. Nhiều đồng chí của chúng ta đã anh dũng hy sinh. Họ đã ngã xuống để bảo vệ từng tấc đất của Thủ đô, để thực hiện lời thề 'Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh'. Sự hy sinh của họ sẽ không bao giờ bị lãng quên." 

Ông dừng lại, nhìn vào từng khuôn mặt. "Trong trận chiến đó, chúng ta đã thấy được tinh thần quả cảm, nhưng chúng ta cũng đã thấy được sức mạnh của trí tuệ. Đồng chí Hoàng Văn Bình, với kiến thức và sự dũng cảm của mình, đã vạch ra một kế hoạch phòng ngự xuất sắc, đã trực tiếp chiến đấu và cứu nguy cho Ban chỉ huy. Đồng chí ấy đã thể hiện rõ phẩm chất của một người lính Cụ Hồ: mưu trí, dũng cảm, hết lòng vì đồng đội." 

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Huy. Anh cảm thấy ngượng ngùng trước những lời khen ngợi đó. Anh chỉ làm những gì một người lính phải làm để sống sót.

"Đồng chí Bình," Chính ủy Sơn nói tiếp. "Đồng chí có điều gì muốn chia sẻ với anh em không? Về cách đánh của giặc, về cách chúng ta có thể chiến đấu tốt hơn?"

Đây là một bài kiểm tra khác. Huy đứng dậy, vết thương trên vai nhói lên. Anh nhìn những người đồng đội của mình. Anh không thể nói về đạn đạo học, về chiến thuật của thế kỷ 21. Anh phải nói bằng ngôn ngữ của họ.

"Thưa các đồng chí," anh bắt đầu, giọng nói chân thành. "Tôi không có gì nhiều để nói. Tôi chỉ thấy rằng, quân Pháp tuy mạnh về súng ống, nhưng chúng rất máy móc. Chúng đi theo sách vở. Nếu chúng ta phá vỡ được đội hình của chúng, khiến chúng bất ngờ, chúng sẽ rối loạn."

Anh giơ khẩu MP40 lên. "Vũ khí của chúng tốt, nhưng đạn của chúng cũng có hạn như chúng ta. Mỗi viên đạn của ta đổi được một mạng giặc, đó là lời. Mỗi viên đạn bắn trượt, là chúng ta đang lãng phí xương máu của đồng đội. Vì vậy, hãy tiết kiệm từng viên đạn. Hãy nhắm thật kỹ. Và quan trọng nhất... hãy bảo vệ lẫn nhau. Một người không thể làm nên trận địa. Nhưng một tiểu đội đoàn kết, biết che chắn cho nhau, thì có thể."

Những lời nói đơn giản, thực tế của Huy dường như có sức nặng hơn bất kỳ bài diễn văn chính trị nào. Những người lính gật đầu, ánh mắt họ sáng lên một sự thấu hiểu.

Buổi sinh hoạt chính trị ngắn ngủi kết thúc. Không khí trong hầm vẫn bi thương, nhưng đã có thêm một sự quyết tâm, một sự gắn kết mới. Một chiến sĩ trẻ ngồi xuống bên cây đàn ghi-ta cũ kỹ, khẽ gảy lên giai điệu của bài "Tây Tiến" mà Quang Dũng vừa sáng tác. Giai điệu hào hùng nhưng cũng đầy bi tráng vang lên trong lòng đất, như một lời tiễn biệt những người đã khuất và một lời thề của những người còn sống. 

"...Rải rác biên cương mồ viễn xứ, Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh..."

Tuấn ngồi xuống bên cạnh Huy, chìa cho anh một củ khoai lang nướng còn nóng hổi. "Anh ăn đi cho lại sức. Vết thương còn đau không?" Cậu đã đổi cách xưng hô.

Huy nhận củ khoai, mỉm cười. "Không sao. Cảm ơn cậu."

Đúng lúc đó, một chiến sĩ liên lạc từ Bộ chỉ huy Mặt trận Hà Nội vội vã chạy vào. Cậu ta không tìm Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm, mà đi thẳng đến chỗ Huy. 

"Báo cáo đồng chí Hoàng Văn Bình! Đồng chí Vương Thừa Vũ, Chỉ huy trưởng Mặt trận, muốn gặp đồng chí ngay lập tức. Mời đồng chí đi theo tôi."

Cả căn hầm im phăng phắc. Chỉ huy trưởng Mặt trận muốn gặp một chiến sĩ bình thường? Chuyện này chưa từng có tiền lệ.

Huy, Tiểu đoàn trưởng Vũ Tâm và Chính ủy Sơn nhìn nhau. Họ biết rằng, trận chiến ở biệt thự Anh Hoa đã tạo ra một tiếng vang lớn. Và cuộc đời của người lính mang linh hồn từ tương lai, Hoàng Văn Bình, sắp bước sang một trang hoàn toàn mới.