Luân Đôn năm 1893
Đỉnh tháp Big Ben - Tháp đồng hồ cao nhất Luân Đôn
Xuất hiện hình bóng một gã cao gầy, khoác chiếc áo đen bay bay, trên nền đỉnh tháp Big Ben. Theo đó là tiếng còi cảnh sát rền rĩ từ xa...
Một người cảnh sát đã gọi về trụ sở
- Alo sếp! Lại có thêm một người phụ nữ đã bị giết. Vết kiếm ở cổ nạn nhân rất sâu. (Hớt hãi nói nhanh, hoảng sợ)
- Lại giống cái vụ ở thành phố kingsway nữa à ?!(Giọng gắt)
- Đúng vậy.... - anh cảnh sát trả lời.
Lúc này
trên ngọn tháp đồng hồ lúc bấy giờ chẳng ai ngó đến.
Nụ cười man rợ của một kẻ sát nhân máu lạnh bắt đầu lộ ra "Là một nụ cười chết người của một kẻ tâm thần chẳng bình thường..."
Ở một diễn biến khác....
Nè chú Homels à. Giọng một chàng thiếu niên 17 tuổi đó là Elend. Một cậu nhóc trẻ hơn Homels 10 tuổi với khát khao trở thành thám tử, từ việc thần tượng Sherlock Homels - Một thám tử lừng danh.
- Chú định điều tra tên Jack đồ tể gì đó đến bao lâu nữa đây ?
Manh mối thì chẳng có, tên đó cứ như "Một bóng ma vậy". Ẩn khuất ẩn hiện. Đúng là đáng sợ thật mà...
Giọng Homel trẻ trung vang lên nói lại điều Elend nói
- Con người chúng ta, vốn chẳng tốt chẳng xấu. Chỉ là do quá trình sống ở môi trường đó đã khiến cho cách suy nghĩ và hành động của họ khác đi, nó giống như việc chẳng thể lựa chọn nơi bản thân sinh ra vậy.
Ông suy nghĩ một chút rồi nói
- Thật ra không phải là không có manh mối, mà manh mối này thật sự quá khó lấy. Bởi thân pháp cao cường của tên Jack thật sự rất nhanh nhẹn và đáng sợ. Và điều đó cũng đồng nghĩa việc có manh mối gần như là không thể.
Nhưng chú vừa mới có một kế rất hay để bắt chặt tên giết người này.
Giờ thì ngủ đi. Sáng mai chúng ta lên đường!
Elend gật đầu và rồi tắt đèn, hai chú cháu rơi vào giấc mộng êm ái
Nhưng đêm đó... Tiếng còi cảnh sát, mùi máu tanh tưởi, xác chết hôi thối đã khiến cho người nhìn thấy cảnh đó phải ám ảnh cả phần đời còn lại.
"Không khí ảm đạm bao trùm cả thành phố, chỉ còn tiếng còi cảnh sát vẳng xa trong đêm lạnh lẽo."
... Từng ánh nắng le lói qua chiếc kính cửa sổ nhà gỗ sập xệ
Elend mở mắt ra và đã thấy Homels chuẩn bị bánh mì và sữa ấm thơm ngon trên chiếc bàn gỗ tròn nhỏ.
Đột nhiên tiếng gõ cửa cốc cốc với âm thanh nền cửa vang lên...
Có ai không ? Có ai không!?
Homels từng bước tiếng lại gần và mở cửa ra.
Phát hiện một anh chàng gầy gò đi tìm vợ, anh ta có khuôn mặt ốm nhách bị hõm vào trong.
Lồi ra những vết xương trên mặt, run run anh cất giọng hỏi
"Anh có thấy vợ tôi ở đâu không ? Cô ấy nói đến đây để gặp ai đó. Nhưng rồi từ đêm qua tới giờ chẳng thấy về..."
Nói xong anh ôm đầu, kêu la, và rồi đổ gục xuống
Homels nhanh tay bắt lấy anh, và đưa anh vào nhà nghĩ ngơi
Dựa vào tình trạng anh đoán
- Có lẽ người đàn ông này là một người rất nghèo trong khu ổ chuột, vả lại hình như anh ta rất hay bị đánh thì phải.
Homels sờ vào những vết sẹo trên cổ và tay anh ấy.
- Chắc là những đòn roi hoặc gậy. Chứ không thể nào mà tạo ra như vậy được...
- Vậy nghĩa là còn một trường hợp khác đúng không ạ ? Như là bị bạo hành chăng ? Giọng Elend cất lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
- Homels đáp lại. "Chắc là vậy, nhưng khả năng cao là không. Bởi người bạo hành sẽ chẳng ai được đi như vậy đâu. Với cả người bạo hành thường sẽ có vết bớt trói tay hay trói chân, hoặc đôi mắt sẽ co đồng tử vì thời gian ở trong khu bạo hành quá lâu.
Nghĩa là anh ta đã phải rất đau khổ mới có thể đi đến đây...
Elend lại than vãn rằng lần này lại thua Homels nữa rồi.
- Hơn thua gì ở đây chứ ? (Homels cười nhẹ), Thám tử sẽ không bao giờ hơn thua mà quên mất cái chính mình cần làm, việc phá án một vụ án chỉ ăn ở chỗ hơn thua. Thì đừng làm thám tử nữa, làm kẻ sòng bạc may ra có lời hơn nữa đấy.
Rồi rồi rồi....(Elend nói)
Lúc này người đàn ông chợt tỉnh dậy
- Này anh ổn chứ ? có thấy đau ở đâu nữa không ? Tôi vừa mới gọi cho cảnh sát báo rằng tìm vợ anh, và họ bảo rằng sẽ truy tìm. Chừng nào có sẽ gọi lại để xác nhận.
Anh cứ nằm đây nghỉ ngơi đi, có việc gì thì cứ chờ chúng tôi về rồi nói
- Chờ đã... cảm ơn anh đã giúp tôi. Nhưng anh định đi đâu vậy ?
À tôi định cùng với thằng nhóc này đi dạo chút ấy mà.
- Vậy hả.. cẩn thận nhé, bởi gần đây tôi nghe về một kẻ tên là Jack đồ tể, hắn giết người không thấy gớm tay.
- Hm.... Cảm ơn nhé, vậy anh nghỉ ngơi đi. Chúng tôi đi đây. (Homels chào người đàn ông gầy và rồi đóng cửa lại.)
Nè nè chú Homels ơi, rõ ràng từ đầu lúc chú ấy tới. Cháu đâu có thấy chú gọi cảnh sát nào đâu ?
Đúng vậy, và cũng nhờ đó. Ta nghĩ chắc là vợ ông ấy đã ra đi rồi
Hả!?, ra đi gì cơ ? sao chú biết ? Chú còn chưa biết tên người ấy hay chú làm gì biết người ấy là ai đâu mà đoán vậy ? Nghiệp nặng đó chú à!
- Đêm qua, có một cuộc gọi cảnh sát báo đến với chú. Về việc một nạn nhân tử vong - nghi là do tên Jack đồ tể. Người đó là một người phụ nữ gầy và ở khu ô chuột.
Vậy cháu đoán xem ? người ấy là ai ?
Đừng nói là vợ của chú ở nhà mình đấy nhé!?
Đúng vậy, thậm chí nói ra thì chắc chắn là như vậy.
Còn một bằng chứng khác để chú chắc chắn điều đó đến vậy. Chính là vết tròn để lại trên ngón áp út của cô gái ấy...
Và nó đã bị nghi là Jack đồ tể đã lấy nó.
Và người đàn ông ở nhà chúng ta cũng vậy, nhưng trên tay ông ấy vẫn còn loại nhẫn và kích cỡ đó.
Nghĩa là tên này vẫn chưa nhận ra hoặc đã biết nhưng chưa ra tay để thủ tiêu luôn cả người đang ở nhà chúng ta.
(!)Hình bóng mờ mờ to lớn của một ngôi thờ bắt đầu hiện ra, dưới cái bóng ấy là những tản đá đổ nát do một sự cố xảy ra cách đây 2 năm về trước.
Bước qua đống đá vụn. Elend kêu lên oang oảng khi có một chiếc thủy tinh đâm vào chân...
Nhưng khi nhìn kĩ thì... nó không phải là thủy tinh. Mà là mảnh dao...
"Nhưng... nó dính một mảng máu đỏ đậm nâu của ai đó. Màu của con dao này cho thấy nó đã ở đây rất lâu."
Nhìn nó, Sherlock Homels đột nhiên nghĩ ra gì đó, và lập tức chạy về như bay với tốc độ nhanh nhất!
Liệu chuyện gì sẽ xảy ra ? mời các bạn đón chờ chương tiếp theo của bộ truyện!