Năm 2032, Hoa Kỳ công bố bước tiến vĩ đại nhất trong lịch sử ngành công nghệ giải trí:
> E.V.S – Enhanced Virtual Synchronization
Công nghệ kết nối ý thức 100%, cho phép con người điều khiển nhân vật game như chính bản thân mình.
Không còn chuột, không còn phím, chỉ còn cảm giác sống thật trong thế giới ảo.
Cùng lúc đó, thế giới ảo Beta I – một thế giới fantasy kỳ ảo đồ sộ, được dựng nên bởi Mojang Studios kết hợp với các nhà sáng tạo kế thừa di sản của J.R.R. Tolkien – ra đời.
Một thế giới sống động, rộng lớn, đầy chức nghiệp và chủng tộc kỳ lạ.
Từ Dũng sĩ, Cung thủ, Sát thủ, Kỵ sĩ, Pháp sư với hàng trăm nhánh phụ — nhưng ẩn sâu trong mã nguồn lại có một chức nghiệp... không nằm trong kế hoạch.
Tại Phòng Nghiên Cứu Thực Tế Ảo – Trụ Sở Mỹ
> "Game sẽ chính thức mở cửa trong 12 giờ nữa."
"195 quốc gia. 195 người chơi. 195 triệu đô la tiền thưởng."
Khung cảnh hỗn loạn không khác gì bãi chiến trường trước trận cuối.
Alex (quản lý kỹ thuật):
– Kevin, anh hoàn tất chưa? Sếp David sắp lên máu vì chờ game rồi đó.
Kevin (lập trình viên, 5 ngày chưa ngủ):
– Từ từ. Tao đang vá cái file cuối cùng.
– Còn thiếu đúng một chức nghiệp nữa là đủ 4800 cái nghề.
Daniel (thực tập sinh):
– Trời ơi gửi thư mời cho 195 người trong 8 tỉ dân... chết tôi rồi.
Kevin:
– Mày không làm thì không có tiền mà sống đâu.
– Tao cắm mặt ở cái viện này 6 năm rồi. Xong game này là tao nghỉ.
Kahasune (người Nhật, nhẹ nhàng):
– Ne ne~ bình tĩnh nào anh bạn. Làm như người Nhật chúng tôi, giữ sự điềm đạm.
Kevin:
– Câm mồm và vô điểm Nhật.
– Tao sắp thoát khỏi cái Beta này rồi.
Hecil (phụ trách tài chính):
– Rồi rồi, bên tài trợ chuẩn bị xong hơn 195 triệu đô rồi. Cố lên Kevin, còn cái chức nghiệp cuối nữa thôi.
Kevin:
– Được rồi, chức nghiệp cuối...
Zudilian (người Ấn, lo cơm trưa):
– Namaste mọi người. Ăn trưa thôi nào.
Tất cả kéo nhau đi ăn, chỉ còn Kevin ngồi trước màn hình. Anh liếc vào danh sách chức nghiệp — 4799 nghề, chỉ còn trống một dòng.
Góc màn hình hiện lên:
> “Chiến binh thời gian – Time Warrior” (Tạm lưu bản phác thảo)
Kevin quá mệt mỏi, mắt mờ, tay run run gõ:
> Thêm nghề mới: “Sát thủ thời gian”
(ghép nhầm template giữa Cuồng chiến sĩ + Sát thủ tốc độ)
Kevin:
– Enter.
– Xong. Về thôi mẹ ơi.
Cảnh chuyển – Thành phố Hạ Long, Quảng Ninh, Việt Nam
Tại một ngôi nhà nhỏ ven biển, Trương Đức Phúc, một thanh niên vừa tốt nghiệp đại học, đang ngủ trưa.
Mẹ anh – bà Điệp Ngàn:
– Này, mày có dọn ngay đống rác kia không?
Phúc (vẫn nằm lăn lóc):
– Tý con dọn mẹ ạ...
– Suốt ngày “tý” với “toi”. Tối bố mày về mà chưa nấu cơm thì mày chết.
– Rồi rồi, con biết rồi...
Phúc ngáp một cái rõ to rồi mở điện thoại. Như thường lệ, anh vuốt hết thông báo... cho đến khi dừng lại ở một email lạ.
✉️ From: Lastman Survival Games Project – Official Invite
Subject: Congratulations – You have been chosen!
> “Xin chúc mừng! Bạn là người may mắn đại diện cho Việt Nam tham gia vào Lastman Survival Games – trò chơi sinh tồn với thế giới kỳ ảo đầy bí ẩn.
Nếu chiến thắng, bạn sẽ nhận phần thưởng trị giá 195 triệu đô la Mỹ.”
Phúc (cười khẩy):
– 195 triệu đô chỉ để chơi game? Thế thì... chơi tới bến chứ sao nữa.
Anh vươn vai, đi đánh răng rửa mặt rồi nấu cơm như chưa có gì xảy ra.
11:29 – Giờ cơm trưa.
Tại bàn ăn, bố Phúc – ông Sông Hồng, đang ăn cơm nghiêm túc. Mẹ anh ngồi kế bên, gắp rau mà mắt vẫn nhìn con trai chưa chịu lấy vợ.
Phúc:
– Bố ơi bố, con mới nhận được mail mời tham gia game. Giải thưởng hơn 5 nghìn tỉ VNĐ. Nghe nói Apple với Samsung tài trợ luôn đó.
Ông bố (ifan lâu năm):
– Nó mà do Apple tài trợ thì đi đi con. Sai về tao chặt chân mày.
– Ơ oke luôn bố.
– Mà mẹ ơi... mẹ có rảnh không? Hay mẹ đi với con luôn. Tiện thể chưa đi Mỹ bao giờ...
– Ờ, hay đấy ha. Đi luôn cho biết nước ngoài với người ta.
– Vậy tối nay chuẩn bị đi cả nhà luôn nha mẹ nha bố nha.
– Chốt đơn đại ca ê.
Chiều hôm đó, cả nhà rục rịch chuẩn bị hành lý. Trước khi rời nhà, Phúc thả hai con chó ra sân, dặn:
> Tao đi vài hôm thôi. Ở nhà trông nhà cho đàng hoàng nhé.
Qua phòng bố mẹ, anh thấy hai “cụ già” đang... thân mật như tuổi đôi mươi.
Phúc che mắt, hét trong đầu:
> Aaa má ơi. Pờ sai tới nơi rồi.
17:45 – Sân bay quốc tế Nội Bài
Anh đang kéo vali thì một thanh niên người Hàn tiến lại gần:
???:
– 안녕하세요, 서바이벌 게임을 아시나요?
Phúc:
– Ê ê. Việt Nam nè ông ơi.
– 아 그렇구나... Tôi là Parkseo Won, thực tập sinh ca sĩ. Tối nay tôi cũng được mời đến Survival Games. Bạn biết cổng game ở đâu không?
– Ồ, nói được tiếng Việt là ghê rồi. Tôi cũng được mời luôn nè. Bạn bay chuyến nào?
– Chuyến VN7552.
– Vãi, tôi cũng chuyến đó luôn. Đi chung luôn đi.
Từ xa, mẹ Phúc nhìn thấy con trai đang cười nói với người lạ:
– Này, mày nói chuyện với thằng đó làm gì đấy? Nó bắt cóc mày thì sao?
– Trời ơi mẹ... nó là ca sĩ mà. Nó bay cùng mình đó.
– À, tưởng gì.
[Phát thanh sân bay]:
> Chuyến bay VN7552 chuẩn bị cất cánh. Mời quý khách nhanh chóng ra cửa khởi hành.
Phúc (ngước nhìn trời đêm):
– Được rồi. Mỹ thẳng tiến. 195 triệu đô, tao tới đây.