Lân Hoài, người từng giành được nhiều giải thưởng lớn nhỏ, giấy khen dày cả cọc, học sinh gương mẫu tiêu biểu thường xuyên được lên báo, bước ra khỏi phòng thi, cứ tưởng sẽ có một rừng phóng viên vây quanh.
Ai ngờ...
Toàn bộ truyền thông lại đang vây một tên thiếu niên mặt mũi sắc lẹm, thần thái ngông cuồng, nhìn thôi đã thấy “bĩ khí” tràn màn hình.
Cậu chợt nhận ra người đó.
Cậu ta và cậu đều thi ở một phòng. Mỗi môn chưa viết được bao lâu đã ngả đầu ngủ ngon lành, trông chẳng có tí tinh thần thi cử nào…
Hình như tên là… Sở Sân.
Phóng viên: "Em dự định thi trường nào?"
Sở Sân: "Chắc trọng điểm trong thành phố. Cơ sở vật chất ổn là được."
Phóng viên: "Tự tin không? Thi thế nào rồi?"
Sở Sân: "Có thể được điểm tối đa. Nhưng chắc không cần thiết lắm."
Lâm Hoài: "…Đúng là gặp người biết 'làm màu' không thiếu, nhưng kiểu mặt dày thế này thì lần đầu tôi thấy."
Sau đó, hắn thật sự không cần thi nghiêm túc vẫn điểm cao ngất.
Sau đó nữa, người đó trở thành bạn cùng bàn của cậu.
Không chỉ mê ngủ, còn kéo cả người khác ngủ cùng cho có đôi có cặp.
Nhiều năm sau, bạn học cũ nhắc lại, trong ánh mắt đều mang vẻ phức tạp:
“Đừng xem thường mấy đứa cứ ngủ suốt giờ học. Có khi là học bá đấy. Ban ngày ngủ cùng nhau, tan học về lại cắm đầu học chết đi sống lại.”
Học thần kiêu ngạo x Học bá lạnh nhạt
PS: Truyện về thiên tài bẩm sinh và thiên tài nỗ lực – cứu rỗi song phương, thuần khiết dễ thương.
CP chính: Lâm Hoài, Sở Sân.
Tóm tắt một câu: "Tên lười học kia, sao lại làm học bá được?!"