Chương 1. New York.

Ngày 8 tháng 6 năm 2019

09:50 sáng – Biệt thự vùng ngoại ô phía Nam New York

Reng... reng... reng…

Âm thanh quen thuộc của chiếc đồng hồ báo thức vang lên, ngân dài giữa không gian tĩnh lặng của căn phòng ngủ rộng hơn sáu mươi mét vuông. Ánh nắng sớm tinh khôi tràn qua lớp rèm voan trắng mỏng, phủ lên nền tường sắc vàng nhạt một lớp sáng dịu như sương mai, lặng lẽ hôn lên thành giường và vầng trán của người con gái vẫn đang vùi mình trong chăn.

Ngoài khung cửa kính rộng mở, khu vườn được cắt tỉa tỉ mỉ hiện lên như một bức tranh sống động. Bãi cỏ mướt mát, từng giọt sương còn đọng lại phản chiếu ánh nắng trong suốt. Trên cành phong cao, vài chú sẻ nhỏ ríu rít nhảy nhót, âm thanh líu lo của chúng hòa vào bản giao hưởng yên bình của buổi sáng tinh khôi nơi ngoại ô New York.

Trên giường, người con gái vẫn cuộn tròn trong chiếc chăn lông cao cấp màu xám tro. Cô trở mình, gối ôm bị đẩy lệch sang một bên, tay vô thức kéo chăn che kín đầu, như thể không muốn buông bỏ chút yên tĩnh quý giá còn sót lại giữa một cuộc đời luôn ồn ào và khuya muộn.

Reng... reng... reng…

Tiếng chuông vang lên lần nữa, cứng cỏi mà bền bỉ như thể đang kiên nhẫn kéo cô ra khỏi chiếc kén dịu dàng của giấc ngủ. Một bàn tay trắng muốt vươn ra từ lớp chăn, lướt nhẹ qua mặt bàn gỗ óc chó sẫm màu, chạm vào chiếc đồng hồ cơ đang rung nhẹ, dứt khoát tắt tiếng. Mọi thứ lại chìm vào yên lặng.

Chỉ vài giây sau, chăn bị kéo sang một bên. Lạc Hy chậm rãi ngồi dậy, hàng mi cong rung khẽ khi đôi mắt mở ra, phản chiếu một tầng sương mỏng của những phút giây chưa tỉnh hẳn. Cô đưa tay vén nhẹ tóc mái, đưa mắt nhìn quanh căn phòng quen thuộc, rồi với lấy chiếc điện thoại đặt gần đèn ngủ.

Màn hình đen ngòm.

Pin đã cạn từ lúc nào, chỉ để lại một sự yên tĩnh không ai chờ đợi. Cô không vội. Lặng lẽ tìm dây sạc, cắm vào cổng sạc bên thành giường, rồi đứng dậy. Đôi chân trần chạm xuống sàn gỗ lạnh, mát đến tỉnh táo. Tiếng bước chân nhẹ tênh dẫn cô về phía phòng tắm lát đá cẩm thạch trắng ngà.

Gương soi phản chiếu một Lạc Hy khác hẳn vẻ ngoài sắc sảo thường thấy. Không trang điểm, không trang sức, chỉ có làn da mịn màng cùng đôi mắt xanh lam nhạt vừa thức tỉnh. Cô rửa mặt dưới dòng nước mát, từng giọt lăn dài trên gò má, mang theo cảm giác tươi mới thấm dần vào tâm trí.

Ánh đèn vàng dịu phủ xuống từ trần cao, khiến mọi thứ trong căn phòng như phủ một lớp ấm áp dễ chịu. Cô chống tay lên thành lavabo, thở ra thật chậm, mắt nhìn thẳng vào gương như thể đang đối diện với chính mình.

Bình yên.

Trong khoảnh khắc đó, không có cuộc họp, không có áp lực từ các trưởng lão, không có ai đợi cô lên tiếng để ra chỉ đạo — chỉ có chính cô, và một buổi sáng lặng lẽ giữa biệt thự lớn lưng tựa rừng, trước mặt là bầu trời New York sớm trong veo.

Cô nhìn vào gương, khóe môi cong lên một đường nhẹ như vệt mực mỏng:

“Bắt đầu thôi.”

Cô gái ấy tên là Lạc Hy — thiên kim tiểu thư của gia tộc Lạc – Tiêu lừng lẫy. Sinh ra trong nhung lụa, lớn lên trong sự bảo bọc và kỳ vọng của cả hai dòng họ quyền quý, cô đáng lẽ phải sống như bao tiểu thư được nuông chiều khác. Thế nhưng, Lạc Hy từ sớm đã chọn một con đường khác. Ở cô là sự kết hợp hiếm có giữa trí tuệ sắc bén và bản lĩnh lạnh lùng. Từ cách cư xử đến từng thói quen nhỏ nhặt trong cuộc sống, cô luôn khiến người khác nể phục bằng sự chỉn chu gần như nghiệt ngã với bản thân.

Mái tóc dài, màu nâu hơi ánh vàng, được buộc cao gọn gàng phía sau đầu, để lộ chiếc cổ mảnh mai cùng bờ vai tinh tế như tượng tạc. Cô mở tủ bên cạnh bồn rửa, rút ra chiếc khăn lông trắng muốt, nhẹ nhàng thấm lên khuôn mặt còn đọng hơi nước. Từng động tác đều toát lên sự dứt khoát và ngăn nắp – như thể cô đang gột rửa những tàn dư còn vương lại từ đêm dài trăn trở.

Một nhịp thở sâu. Cô nhìn thẳng vào tấm gương một lần nữa, ánh mắt giờ đây đã sáng lên, sắc bén và tỉnh táo hơn bao giờ hết. Không chút mơ hồ, không một tia lười biếng thường thấy ở những người vừa tỉnh giấc – chỉ còn lại sự sẵn sàng của một người luôn đặt bản thân trong trạng thái kiểm soát tuyệt đối.

Tiếng điện thoại rung khẽ từ phòng ngủ vọng lại, kéo cô rời khỏi những suy tư lặng thầm. Khi màn hình vừa sáng, tên người gọi lập tức hiện ra: Mạch Yên.

Lạc Hy nhấn nút nghe, vẫn giữ giọng điềm nhiên thường trực. Nhưng ngay khi đường dây kết nối, một giọng nói bắn ra như súng liên thanh:

“Đừng nói với mình là cậu mới dậy đó nha!”

Lạc Hy tựa người vào mép bàn, cầm điện thoại bằng một tay, ánh mắt thoáng nhìn ra ngoài ô cửa kính phủ đầy nắng sớm, rồi đáp gọn:

“Cậu gọi mình có chuyện gì không?”

Sự bình thản ấy càng khiến Mạch Yên bên kia đầu dây như muốn nổ tung. Giọng cô bạn the thé, đầy tức giận:

“Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?!”

Lạc Hy liếc mắt nhìn điện thoại, điềm tĩnh trả lời:

“Mười giờ mười sáu.”

Khoảng lặng kéo dài chỉ một nhịp tim, rồi lời nói của Mạch Yên vang lên rõ ràng, từng chữ như gằn qua kẽ răng:

“Bạn thân của tôi ơi... Cậu còn nhớ hôm qua hai đứa mình đã hẹn mười giờ sáng có mặt tại Bắc Kinh để chuẩn bị tham gia khoá đào tạo ngắn hạn tại Đại học Trung Quốc không? Hay cậu muốn tiễn mình luôn bằng một cơn đau tim cho tiện?”

Câu nói ấy như một cú giáng thẳng vào tâm trí vừa tỉnh ngủ. Lạc Hy lập tức cứng người lại, tay siết chặt điện thoại:

"Chết thật!" – cô kêu lên, mắt trợn tròn – “Mình trễ rồi! Nhưng... tại sao giờ cậu mới gọi cho mình chứ?”

Mạch Yên rít lên đầy ẩn ức:

“Cậu có biết mình đã gọi bao nhiêu cuộc không? Gọi tới mức muốn bay tới thẳng New York đập cửa phòng cậu luôn đó. Cũng may hôm nay chưa phải ngày đầu tiên nhập học...”

Lạc Hy vừa vội vàng kéo vali từ trong tủ ra, vừa cắm đầu lật qua lật lại vali trống, tay gom quần áo, miệng liên tục phân trần:

“Hôm qua mình thức trắng đêm để hoàn thiện bản thảo tốt nghiệp. Đến sáng thì lăn ra ngủ quên mất. Điện thoại cũng hết pin... Mình đâu biết cậu gọi chứ! May là còn hai ngày nữa mới chính thức khai giảng.”

Nhưng Mạch Yên không cho cô cơ hội nói thêm. Giọng cô sắc lẹm như dao cắt:

“Không cần biện minh. Cậu mau thu dọn xong rồi tới ngay Waldorf Astoria On The Bund — Thượng Hải cho mình!”

Lạc Hy thoáng cau mày, dừng động tác đóng vali:

“Khoan đã, sao cậu không bay thẳng tới Bắc Kinh? Sao lại ghé Thượng Hải?”

Bên kia, Mạch Yên bật cười, giọng mang theo chút chế giễu xen lẫn bất lực:

“Vì ai chứ? Tại ai khiến mọi chuyện lộn xộn? Vé bay thẳng hết sạch rồi! Mình phải tạm bay tới Thượng Hải rồi mới đặt chuyến chuyển tiếp đi Bắc Kinh. Nếu cậu chịu tỉnh dậy sớm hơn một tiếng, hai đứa mình đã ngồi cạnh nhau trên máy bay rồi!”

Lạc Hy không lập tức đáp lại. Cô vẫn đứng đó, lặng lẽ nhìn vào gương như thể đang đối diện với chính mình – phản chiếu làn da trắng mịn dưới ánh sáng vàng nhạt lấp lánh như rót mật từ ô cửa sổ cao, bao phủ không gian bằng thứ ánh sáng vừa ấm vừa dịu. Đôi môi cô khẽ mím, khóe mắt thấp thoáng một tia áy náy không dễ phát hiện nếu không nhìn kỹ.

Không cần phô trương cảm xúc, chỉ một cái nhíu mày rất nhẹ, một cử động nhỏ nơi đầu ngón tay cũng đủ truyền đi cảm giác cô đang tự vấn. Lạc Hy mở ngăn kéo gỗ bên bồn rửa, lấy ra một tuýp kem dưỡng nhỏ xíu màu trắng ngà. Cô chấm lên đầu ngón tay, rồi thong thả thoa từng lớp mỏng đều lên gò má, sống mũi, trán. Từng động tác tỉ mỉ như thể cô đang thoa lên làn da mình không chỉ mỹ phẩm, mà còn là sự tỉnh táo và tự kiểm điểm của bản thân.

Một nhịp thở dài lướt qua, rồi giọng cô vang lên – trầm thấp, nhẹ nhàng như gió lướt qua mặt hồ, nhưng mang theo chút bối rối pha lẫn hối lỗi:

“Vậy sao cậu không dùng máy bay riêng? Còn mua vé thương mại làm gì?”

Bên kia, Mạch Yên lập tức bật lại, giọng mang theo cả một buổi sáng bị dồn nén, hờn dỗi đan xen với tức giận chân thành:

“Còn ai nữa? Hôm qua là ai bảo nhất định phải đi cùng cho có khí thế? Làm tớ – một tiểu thư cao quý – phải vạ vật ở sân bay Hàng Châu suốt năm tiếng đồng hồ! Ngồi gục trên vali, ôm ly latte nguội tanh chờ một người... không thèm bắt máy!”

Giọng cô bạn cao dần, rồi rơi xuống, như vỡ tan vào sự bất lực. Trong căn phòng khách sạn đắt đỏ của Waldorf Astoria, Mạch Yên ném người xuống ghế bành cạnh cửa sổ, tóc xõa rối vì điều hòa, mắt dán lên trần nhà như đang tự kiềm nén cục tức nghẹn ngang cổ. Nhưng dù giận đến vậy, biểu cảm cô vẫn mềm đi theo từng nhịp thở — không phải vì yếu lòng, mà bởi vì hiểu.

Hiểu quá rõ con người ở đầu dây bên kia, và cũng vì thương quá nhiều để thực sự giận lâu.

Mạch Yên – bạn thân từ thời trung học của Lạc Hy – là ái nữ duy nhất của tập đoàn Hỷ Lâm, một gia tộc danh giá chuyên về chế tác trang sức thủ công cao cấp. Cô lớn lên giữa ánh đèn pha lê và các buổi đấu giá từ thiện, nhưng lại chưa bao giờ sợ nắng mưa, sẵn sàng xắn tay áo cùng nhân viên dựng quầy, kiểm hàng. Kiêu kỳ nhưng chân thật, sắc sảo nhưng không kém phần thẳng thắn – cô là một mảng đối lập bổ sung hoàn hảo cho sự trầm tĩnh đôi khi quá lạnh của Lạc Hy.

Lạc Hy vẫn đứng bất động trước gương. Ngón tay cô dừng lại trên gò má, vuốt nhẹ một đường như đang tự an ủi chính mình. Giọng nói bật ra sau vài giây, nhẹ như tiếng thở dài:

“Mình xin lỗi.”

Ba chữ ngắn ngủi, không cần tô vẽ. Nhưng trong sự giản dị đó là cả một tấm lòng không phô trương mà chân thật. Lạc Hy không phải kiểu người dễ dàng cúi đầu, nhưng khi đã nói lời xin lỗi, đó là sự thật lòng hiếm hoi và không thể nghi ngờ.

Cô đưa mắt nhìn nhanh lên chiếc đồng hồ treo tường. Bàn tay còn lại đã bắt đầu lướt nhanh trên màn hình điện thoại, tìm chuyến bay sớm nhất tới Thượng Hải. Bộ não cô như chuyển sang chế độ xử lý khẩn cấp – sắp xếp hành trình, tính toán thời gian, phương án thay thế – tất cả diễn ra trong im lặng.

Cuối cùng, giọng cô lại vang lên – lần này dứt khoát hơn, nhưng vẫn giữ nét dịu dàng quen thuộc:

“Mình sẽ đến Thượng Hải sớm nhất có thể. Hẹn gặp cậu sau.”

Cuộc gọi kết thúc. Màn hình tối đen lại, để lại những tiếng tút khô khốc vang lên trong không gian.

Ở phía bên kia bán cầu, trong một căn phòng tầng cao của khách sạn nhìn thẳng ra bến Thượng Hải, Mạch Yên đặt điện thoại xuống mặt bàn đá cẩm thạch. Cô chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống phố — nơi dòng người chen nhau qua từng vạch đường, xe cộ lượn thành những vệt dài không dứt.

Cô khẽ lẩm bẩm, như nói với chính mình:

“Lạc Hy luôn là vậy... luôn khiến người khác không thể giận lâu. Nhưng cũng chẳng bao giờ chịu nghĩ đến cảm xúc của người ở lại.”

Giọng nói khẽ như gió, vỡ ra trong không khí mỏng. Nhưng ẩn sau từng lời là cả một trời yêu thương, trách móc, và một chút bất lực của một tình bạn đã từng đi qua năm tháng dài rộng – nơi mà giận dỗi chỉ là một hình thức khác của sự quan tâm.

---

Một lát sau, Lạc Hy đã hoàn tất việc thu dọn hành lý. Chiếc vali màu trắng ngà đứng lặng lẽ cạnh khung cửa, thân hình thanh thoát phản chiếu ánh sáng buổi sớm, tạo thành một hình ảnh hoàn hảo – gọn gàng, ngăn nắp như chính con người cô. Cô bước xuống cầu thang gỗ phủ lớp sơn nâu trầm, bàn tay nhẹ chạm vào tay vịn như một thói quen. Mỗi bước chân chậm rãi vang lên đều đều, hòa cùng sự tĩnh lặng của biệt thự rộng lớn khiến không gian như tạm ngưng chuyển động. Trong đôi mắt xanh lam của cô, sự mệt mỏi từ giấc ngủ chập chờn vẫn chưa tan hết, nhưng nét quyết đoán đã dần trở lại, kiên định và sâu lắng.

Khi Lạc Hy rẽ qua dãy hành lang dài được điểm tô bởi những chậu lan hồ điệp trắng ngần, cô khựng lại. Trước mắt là một bóng hình vô cùng quen thuộc – người phụ nữ trong bộ váy lụa màu ngọc trai thanh lịch, mái tóc búi cao gọn gàng để lộ đường nét thanh tú cùng thần thái điềm đạm mà thời gian dường như không thể chạm tới.

Bà Tiêu dừng bước trước mặt con gái, tay nhẹ nhàng đẩy chiếc vali về phía mình. Ánh mắt bà trong vắt như suối đầu nguồn, nhìn con bằng ánh nhìn chỉ người mẹ mới có thể mang theo:

“Không cần vội vàng nữa đâu, con gái. Mẹ đã nói với ba con rồi. Ông ấy đã chuẩn bị máy bay riêng cho con, bảo đảm sẽ đến Thượng Hải đúng giờ.”

Lạc Hy ngạc nhiên, chưa kịp cất lời thì mẹ cô đã mỉm cười – nụ cười dịu dàng, quen thuộc, như thể mọi thứ vốn đã được an bài một cách âm thầm từ rất lâu.

Thật ra, sáng sớm nay, khi bà định gõ cửa phòng để gọi con gái dậy, tiếng trò chuyện qua khe cửa khiến bà khựng lại. Nghe thấy những lời xin lỗi vội vã, nghe thấy giọng con gái pha lẫn chút bối rối, bà chỉ mỉm cười rồi quay đi, âm thầm phân phó người nhà chuẩn bị chuyến bay – không ồn ào, không nói trước, chỉ lặng lẽ đứng sau như bao năm vẫn vậy.

Mẹ cô – con gái thứ hai của gia tộc họ Tiêu nổi danh – không chỉ là người mẹ, mà còn là nữ doanh nhân đứng sau thành công của hàng loạt công ty thương mại tầm cỡ. Bà giữ vị trí thứ tư trong bảng xếp hạng quyền lực kinh tế nữ giới Thượng Hải, nhưng chưa từng vì điều đó mà làm lu mờ thiên chức gia đình.

Ba cô – Lạc Dương – trưởng nam của gia tộc họ Lạc, người kế thừa toàn bộ tài sản và quyền lực của Lạc gia, cũng chính là người điều hành tập đoàn kinh tế hàng đầu đặt trụ sở tại Bắc Kinh. Một người luôn nghiêm khắc, nguyên tắc, nhưng lại mềm lòng trước vợ con theo cách chẳng bao giờ chịu thừa nhận.

Chuyện tình của họ bắt đầu bằng một cuộc gặp tình cờ trong chuyến du lịch đến Bắc Kinh. Giữa dòng người đông đúc, một ánh nhìn dừng lại, một lời nói mở đầu, và một đoạn đời gắn bó bắt đầu từ đó. Không phô trương, không màu mè, nhưng đủ sâu sắc để giữ nhau qua hàng thập kỷ.

Tiếng bước chân đều đặn vang lên từ phía cầu thang bên trái. Lạc Dương xuất hiện trong bộ vest đen giản dị, nét mặt mang theo chút cau có như thường lệ mỗi khi thấy điều gì không đúng ý mình. Ánh mắt ông dừng lại nơi vợ đang cầm tay kéo vali, sắc mặt lập tức sa sầm. Ông sải bước tới gần, giọng trầm khàn nhưng không giấu được sự trách móc quen thuộc:

“Em làm gì vậy? Sao lại tự tay xách hành lý? Việc đó để người làm lo là được rồi.”

Bà Tiêu chẳng mảy may dao động, chỉ quay đầu nhìn ông, khóe môi cong lên nhẹ nhàng, ánh mắt bình thản nhưng chứa đựng một tầng yêu thương sâu sắc:

“Đây là vali của con gái mình, không phải của ai khác. Em muốn đích thân đưa nó ra cửa.”

Lạc Dương nhíu mày, ánh mắt hiện lên vẻ không vừa lòng nhưng cũng chẳng tiếp tục tranh cãi. Ông đưa tay lấy chiếc vali từ vợ, động tác quen thuộc như thể đã làm suốt mấy chục năm, vừa dứt khoát vừa tự nhiên, không cần giải thích thêm lời nào.

Lạc Hy đứng im nhìn cả hai, mắt chớp nhẹ như nuốt lấy hình ảnh đầy ấm áp này vào lòng. Rồi cô nheo mắt, khoanh tay, giọng lười biếng pha chút trêu chọc vang lên:

“...Mới sáng sớm, hai người đừng phát cẩu lương nữa được không ạ?”

Cả ba người cùng bật cười, tiếng cười vang lên trong sảnh biệt thự như xua tan đi mọi mệt mỏi của buổi sáng. Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên gương mặt từng người, phản chiếu một bức tranh gia đình ấm áp và trọn vẹn.

Ba Lạc – người đàn ông luôn nghiêm khắc và có phần bảo thủ trong mắt người ngoài – lúc này lại nhìn con gái bằng ánh mắt dịu dàng, ngập tràn yêu thương. Ông đặt tay lên vai Lạc Hy, giọng trầm ổn và đầy cưng chiều:

“Ba đã gọi người chuẩn bị máy bay riêng cho con. Phi công cũng là người chuyên trách, đã làm việc với nhà mình mười năm nay. Thời gian, hành lý, điểm đến – tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa. Con không cần phải lo gì cả.”

Ông ngừng lại trong một thoáng, ánh mắt như chìm sâu thêm khi nhắc đến điều tiếp theo:

“Anh hai con cũng biết rồi. Nó sẽ đón con ở Thượng Hải, và sẽ thay ba mẹ sắp xếp mọi thứ sau đó. Phần con... chỉ cần đến nơi đúng giờ là được.”

Lạc Hy nhìn ông, lòng chợt ấm lên. Cô biết rõ tính cách của ba mình – luôn hành động nhanh chóng, dứt khoát, không làm điều gì thừa thãi. Nếu đã nói "lo liệu", thì chắc chắn từng chi tiết nhỏ cũng đã được cân nhắc.

Sự chu toàn ấy không chỉ là thói quen làm việc của người đứng đầu một tập đoàn danh tiếng, mà còn là cách ông âm thầm thể hiện tình thương dành cho cô — đứa con gái út được ông xem như một phần không thể thiếu trong đời mình.

Lạc Hy bước tới, vòng tay ôm lấy mẹ. Hơi ấm từ vòng ôm ấy truyền qua tấm áo lụa mỏng, khiến người phụ nữ kia hơi khựng lại.

“Con cảm ơn ba mẹ,” – cô nói khẽ, lời nói tuôn ra từ cổ họng nghẹn lại – “Con đi đây. Hai người nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm việc nhiều quá.”

Mẹ cô siết nhẹ tay, không nói gì ngay. Bà chỉ đứng yên, để mặc con gái tựa vào mình như thuở còn nhỏ. Sóng mũi cay cay, cổ họng nghèn nghẹn, nhưng bà cố gắng giữ bình tĩnh. Ánh mắt lấp lánh ánh nước, nhưng tuyệt đối không để giọt lệ nào rơi xuống.

Bởi bà hiểu – chỉ cần một giọt nước mắt cũng đủ khiến con gái thêm phần day dứt. Con sắp đi xa, mang theo công việc, sứ mệnh, và trách nhiệm — thứ cuối cùng bà muốn để lại là cảm giác không yên lòng.

"Ừ, đi đi," – bà nói khẽ, giọng trầm nhưng đầy dịu dàng – “Cẩn thận. Có gì thì gọi về. Ba mẹ lúc nào cũng ở đây.”

Lạc Hy buông bà ra, bước lui lại một bước, ánh mắt một lần nữa lướt qua gương mặt thân quen của cả hai người. Trong khoảnh khắc đó, vẻ ngoài điềm tĩnh thường thấy bỗng trở nên mong manh – như thể mọi lớp giáp sắt cô khoác lên mình suốt bao năm đang rung lên nhè nhẹ.

Cô không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi xoay người bước đi. Những bước chân vững vàng trên nền gỗ, tiếng đế giày vang lên đều đặn, nhưng mỗi âm thanh ấy như kéo dài khoảng cách giữa cô và gia đình, giữa hiện tại và quá khứ.