Chương 1: Chàng trai của mùa hạ

Chiếc xe khách lướt qua những con đường ngoằn ngoèo như một vệt sáng mơ hồ trên nền trời nhạt nắng. Chàng trai ngồi tựa đầu vào cửa kính, ánh mắt lơ đãng theo dõi cảnh vật mờ ảo trôi ngược về phía sau. Mây trắng hôm nay xốp như bọt biển, trôi hờ hững trên nền trời xanh nhạt của buổi đầu hè. Trong tai cậu, tiếng nhạc du dương vang lên một bản guitar không lời cũ kỹ, như thể cũng đang mang tâm trạng cùng cậu trôi ngược về miền ký ức.

Cậu chẳng nghĩ gì cụ thể. Những suy nghĩ cứ đến rồi đi, giống như mây kia, tụ lại, rồi tan biến. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi khi cậu nhận ra mình đã rời xa nhà để lên thành phố gần một năm. Lần này trở về, không vì kỳ nghỉ, không vì ai gọi, chỉ đơn giản là một mùa hè trống trải cần một bến đỗ.

Xe chậm lại khi đến gần một con phố nhỏ. Biển đã bắt đầu hiện ra lấp ló sau hàng dương cao vút. Gió từ đâu thổi tới mang theo mùi muối biển và chút ẩm ướt quen thuộc. Cánh cửa xe bật mở, người tài xế quay đầu nói:

"Đến rồi đó cháu, chỗ cháu xuống đây phải không?"

Cậu tháo tai nghe, gật đầu.

"Vâng, cháu cảm ơn ạ."

Người tài xế thân thiện giúp cậu mang hành lý xuống. Dưới ánh nắng nghiêng nghiêng, cậu thiếu niên với chiếc ba lô chéo và vali màu xám lặng lẽ đứng bên lề đường. Lúc này mới thấy rõ khuôn mặt cậu, đường nét thanh tú, sống mũi cao vừa phải, đôi mắt đen trong veo ánh lên vẻ dịu dàng. Làn tóc nâu nhạt hơi rối vì gió biển nhưng lại càng khiến cậu trông trẻ hơn tuổi, có chút gì đó ngây thơ và mong manh, như thể một cơn gió cũng có thể cuốn cậu đi mất.

Tiếng bánh xe va li kéo trên mặt đường gồ ghề vang lên lạch cạch, hòa vào tiếng sóng biển xa xăm. Dật An đi sâu vào con phố nhỏ với những căn nhà thấp, mái ngói phủ rêu và bức tường bạc màu nắng gió.

Một bác gái từ cửa nhà bên đường ló đầu ra, mắt chợt sáng lên:

"Ơ kìa, có phải thằng Dật An không đấy? Trời ơi, lâu quá rồi!

"Dật An đó hả? Lớn hẳn, đẹp trai ra phết nha!"

Một giọng khác vang lên từ phía quán cà phê cũ.

Cậu dừng lại, khẽ cười rồi cúi đầu chào:

"Dạ, con chào bác ạ. Con mới về."

Những nụ cười rạng rỡ, tiếng gọi tên thân quen, mùi nước vo gạo, hương cá khô, và tiếng gió biển… tất cả như những mảnh ghép từ tuổi thơ ùa về. Cậu tiếp tục bước đi, lặng lẽ và dịu dàng như chính con phố này.

Rồi Dật An dừng lại trước một cửa hàng tạp hoá nhỏ, bảng hiệu sơn màu xanh da trời đã bạc màu theo thời gian, một bên góc bảng còn bị bong tróc. Trên kệ trước cửa vẫn là những bình kẹo đủ màu, mấy chiếc ghế nhựa và một con mèo vàng béo đang nằm lim dim ngủ.

"Hầy, sao mày lại càng mập hơn nữa rồi Tiểu Hoàng?". Cậu cười khổ lắc đầu

Chú mèo vàng nhìn chằm chằm cậu một lúc sau đó há miệng ngáp dài một cái rồi gục đầu xuống tiếp tục ngủ.

Cậu khẽ thở ra:

"Cuối cùng… cũng về tới nhà rồi."

Cánh cửa gỗ màu xanh ngọc cũ kỹ bật mở, và một người phụ nữ bước ra từ hiên nhà. Mái tóc nâu nhạt được cột gọn phía sau, vài sợi đã pha chút sợi bạc, nhưng vẫn mềm mại dưới ánh nắng. Dù khóe mắt đã lộ vài nếp nhăn, khuôn mặt bà vẫn giữ vẻ dịu dàng và nét đẹp như chưa từng phai bởi năm tháng, mà chỉ càng thêm ấm áp.

Bà khựng lại một chút khi nhìn thấy cậu thanh niên trước cửa. Đôi mắt mở lớn rồi khẽ nhíu lại, giọng bà bật lên đầy ngạc nhiên:

"Tiểu An? Con về khi nào vậy, sao không gọi trước cho mẹ?"

Dật An gãi đầu, nở nụ cười có chút lúng túng:

"Dạ, con vừa mới tới thôi mẹ. tại con tính cho mẹ bất ngờ."

Người mẹ không đáp ngay. Bà bước tới, đưa tay xoa nhẹ lên tóc cậu. Có lẽ muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi chỉ cười khẽ, cái cười mang theo sự xúc động âm thầm.

"Mau vào nhà đi, trời nắng lắm đó."

Dật An kéo vali vào, cánh cửa khép lại sau lưng, mang theo âm thanh nhẹ như gió biển lướt qua hàng cây.

Bên trong, căn nhà không có gì thay đổi nhiều. Bức tường vẫn màu vôi trắng ngả vàng, bộ bàn ghế gỗ cũ, chiếc quạt trần chạy chậm như thể sắp lạc nhịp. Từ phòng khách, một giọng đàn ông trầm vang lên:

"Con về rồi đấy à? Mau vào thay đồ đi."

Người đàn ông ngồi ở bàn gỗ sát cửa sổ, tay cầm tờ báo buổi sáng. Đôi mắt ông không rời trang giấy, giọng nói bình thản đến mức... có chút kỳ lạ. Dật An khẽ liếc, rồi cười

"Dạ con chào ba!"

Người mẹ liếc sang, nhướng mày. Bà cười nhẹ rồi nhắc:

"Ông à, tờ báo cầm ngược rồi kìa."

Người cha lúc này mới chớp mắt, giật mình quay tờ báo lại, rồi hơi ho khẽ:

"À... ừm... lâu không đọc báo giấy, quên mất!"

Dật An không nhịn được, cười khẽ. Cậu hiểu cha mình ngoài mặt thì lạnh nhạt vậy thôi, nhưng cái cách ông ngồi sẵn đó, tay đã cầm báo từ trước khi cậu bước vào… hành động này đã nói lên tất cả.

Không khí trong căn nhà nhỏ như bỗng dịu lại. Ngoài kia, nắng vẫn lấp lóa trên bức tường chắn sóng, gió biển vẫn thổi qua những cánh cửa, mang theo mùi muối mằn mặn và hơi ấm của mùa hè

Dật An bước chậm rãi lên cầu thang gỗ đã bạc màu theo năm tháng. Mỗi bước chân đều phát ra âm thanh cọt kẹt quen thuộc, như một lời chào đón thầm lặng từ ngôi nhà cũ. Khi cánh cửa phòng mở ra, cậu đứng lặng vài giây rồi khẽ mỉm cười.

Căn phòng vẫn như ngày cậu rời đi. Mọi thứ còn nguyên vẹn, vài tấm poster của nhóm nhạc nam yêu thích dán trên tường, chiếc bàn gỗ với sách truyện xếp ngay ngắn, chiếc giường đơn phủ ga màu đen và một chiếc gối đã hơi lún. Không có một hạt bụi nào. Có lẽ mẹ vẫn thường vào dọn dẹp, như thể luôn chờ cậu trở về.

Cậu buông chiếc vali xuống sàn, để cả thân người đổ xuống giường, mặt úp vào gối, nhắm mắt lại. Mùi nắng, mùi biển cũ, mùi nước xả vải quen thuộc… tất cả vây lấy cậu như một chiếc chăn mỏng vô hình.

Đã đến buổi chiều, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng bậc thềm ngoài hiên. Mẹ cậu từ dưới nhà gọi lên:

"Tiểu An ơi, xuống ăn cơm chiều nào con!"

Dật An lững thững đi xuống, mặc bộ đồ thun ngắn màu nâu, tóc tai còn rối bù như chú mèo lười vừa ra khỏi tổ . Mẹ cậu bật cười khi thấy con mình như vậy

"Tóc tai gì như tổ quạ thế kia, mau lại ăn cơm kẻo nguội"

Bữa cơm chiều diễn ra rên chiếc bàn gỗ nhỏ. Trên mâm là cá kho tộ, canh chua cá biển và dĩa rau muống luộc chấm mắm kho quẹt toàn món cậu thích. Bữa cơm diễn ra vui vẻ, cả nhà ngồi nói cười với nhau, ba cậu vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm, ngồi đọc báo, cho đến khi hỏi:

"Việc học dạo này sao rồi?"

Dật An đang gắp cá thì khựng lại, gượng gạo đáp:

"Dạ… cũng ổn ạ."

Mẹ cậu ngồi bên liếc chồng một cái, ánh mắt đầy sát khí, cha cậu ho một cái rồi im lặng tiếp tục ăn. Bữa cơm lại rôm rả trở lại với những câu chuyện vặt về hàng xóm, về con mèo vàng nhà bác Tư mới đẻ được năm con, về mấy luống cải ngoài vườn sau…

Ăn xong, trời cũng mát mẻ hơn nhiều. Dật An phụ mẹ rửa chén, lau bàn, rồi lên phòng nằm duỗi người, mở một bài ballad nhẹ nhàng. Giai điệu lan tỏa, chậm rãi như dòng nước lững lờ trôi.

Và khi cậu chuẩn bị lim dim ngủ thì tiếng mẹ lại vang lên:

"Dật An à, con qua nhà bác Lý đưa ít rong biển mẹ vừa làm giúp mẹ nhé!"

" Dạaaa… giọng cậu kéo dài lười biếng, nhưng rồi cũng bật dậy, thay áo và đi ra khỏi nhà."

Nắng chiều nhạt màu, tuy nói là đã mát mẻ hơn nhưng không khí vẫn hơi hầm hập. Cậu ghé tiệm bên đường mua một chai nước lạnh, vừa đi vừa uống. Sau khi giao xong rong biển cho bác Lý, trên đường về, ánh mắt cậu bỗng khựng lại khi ngang qua một con đường mòn nhỏ, bị cây cối vây kín.

Một cơn gió thoảng qua. Cậu đứng một lúc rồi rẽ vào. Con đường nhỏ gập ghềnh, lá khô rào rạt dưới chân. Đi hết đường, hiện ra trước mắt cậu là một bãi đất trống rộng. Một cây nhãn lớn đứng đó, tán lá xanh rì, che phủ cả một khoảng đất.

Nơi này… vẫn như xưa. Bí mật. Yên tĩnh...và quen thuộc đến nỗi khiến tim cậu chùng xuống.

Dật An ngồi xuống gốc cây, tựa lưng, nhắm mắt lại. Tiếng sóng từ xa, tiếng gió luồn qua tán lá, tất cả như ru cậu trở về tuổi thơ… thì .

*rắc!*

Một âm thanh gãy khô khốc vang lên. Cậu chưa kịp ngẩng đầu đột nhiên *bụp!* một thứ gì đó rơi thẳng xuống người cậu.

Cả hai đổ rạp xuống đất.

Dật An choáng váng. Phải mất vài giây mới nhận ra... có người đang nằm trên người mình.

Là một cô gái.

Mái tóc đen dài, rối nhẹ trong gió, chiếc váy trắng hơi nhàu, kẹp tóc hình ngôi sao nhỏ xíu trên mái tóc óng. Khuôn mặt cô trắng nhợt, mồ hôi lấm tấm, dáng người nhỏ nhắn như thể có thể bị gió cuốn đi mất.

" N...nước... cô thì thào, giọng yếu như hơi thở."

Dật An tròn mắt. Tay cậu vẫn cầm chai nước chưa uống hết, theo phản xạ đưa cho cô. Cô lập tức chộp lấy, tu một hơi dài. Mặt cô bắt đầu tươi tỉnh hơn, sinh khí trở lại.

"Cảm ơn..." cô nói rồi ngước lên, ánh mắt lấp lánh."

Nhưng cô vẫn chưa rời khỏi người cậu.

Dật An đỏ bừng mặt, tay che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đang né tránh:

"Vậy... cô xuống khỏi người tôi được chưa?"

Câu nói của Dật An vang lên khẽ khàng, nhưng cũng đủ để cô gái đang nằm trên người cậu chớp mắt bối rối. Cô ngước nhìn cậu lần nữa, rồi như vừa nhận ra điều gì, ánh mắt đảo xuống dưới.

Bàn tay nhỏ nhắn của cô đang đặt lên bụng cậu chỗ lớp áo thun mỏng vừa bị tốc lên. Bụng cậu phập phồng nhẹ theo nhịp thở, cơ bụng săn chắc lộ rõ, không quá nổi bật nhưng đủ để thấy được cậu không phải loại người chỉ biết ngồi học suốt ngày.

Mặt cô đỏ ửng như bị ánh mặt trời chiếu vào, vội rút tay lại như chạm phải lửa rồi lồm cồm bò dậy. Váy cô hơi lấm bẩn, nhưng cô không để ý. Cô lùi về sau một bước, cúi đầu khẽ khàng:

" Xin lỗi… và cảm ơn anh… lần nữa."

Dật An ngồi dậy, khẽ xoa đầu mình. Tóc nâu rối tung, mắt còn lộ chút choáng, nhưng cậu gật đầu:

" Không sao đâu, mà sao cô lại ở đây?"

Cô gái không trả lời ngay. Ánh mắt cô lảng tránh một chút, như đang nghĩ xem nên nói gì. Rồi cô cười nhẹ, nghiêng đầu:

"Em... bị lạc thôi."

"Lạc?" Dật An nghi hoặc. Rồi cậu nhìn quanh, cố nén tò mò hỏi tiếp

"Chỗ này anh tưởng không ai biết chứ. Làm sao em tìm được vậy?"

Cô lại cười, lần này có vẻ trêu chọc:

"Vậy còn anh? Anh cũng tìm được đấy thôi."

Dật An khựng lại. Cậu định nói đây là nơi bí mật chỉ riêng cậu biết từ nhỏ, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì đã bị ánh mắt của cô gái làm chững lại.

Cô vẫn đứng đó, dưới tán cây nhãn, váy trắng lay động trong gió, mái tóc dài bay nhè nhẹ, trông như một giấc mơ chưa tỉnh hẳn. Cái dáng vẻ đó... vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc một cách kỳ lạ.

Cậu gãi đầu, đành nhoẻn miệng cười:

"Ờ thì... Chắc là trùng hợp vậy thôi."

Không gian rơi vào yên lặng một lát. Gió chiều lướt qua, mang theo mùi muối biển mơ hồ. Từ xa, mặt trời đang dần lặn xuống mặt nước, nhuộm cả trời một màu cam dịu.

Cô gái đưa tay vén tóc sau tai, khẽ hỏi:

"anh tên gì vậy?"

"Dật An. Còn em?"

Cô hơi ngập ngừng, rồi đáp:

"Gọi em là… Mya cũng được."

"Mya à… nghe lạ nhỉ, người ngoại quốc sao" cậu thầm nghĩ

Cô chỉ cười, không giải thích gì thêm. Dật An định hỏi tiếp, nhưng cô đã quay lưng đi, bước vài bước về phía mé bờ đất.

"Em phải đi rồi. Cảm ơn anh vì chai nước và...cái bụng ấm áp." Giọng điệu đùa giỡn

Dật An bất ngờ họ sặc sụa, chưa kịp phản ứng gì thì cô gái đã quay đầu lại, nhoẻn miệng cười tinh nghịch

"Mong sẽ còn gặp lại, anh Dật An."

Và rồi cô chạy đi, biến mất sau rặng cây như chưa từng xuất hiện.

Dật An ngồi lại dưới gốc nhãn, lòng vẫn còn ngẩn ngơ. Gió chiều thổi nhè nhẹ, nhưng trong đầu cậu chỉ còn lặp lại một câu hỏi:

“Cô ấy là ai… và sao lại biết nơi này?”