Trái Tim Ngừng Lại Ở Khoảnh Khắc Đó

Trái Tim Ngừng Lại Ở Khoảnh Khắc Đó

LGBT+7 Chapters315 Views
Author: DaoistZxqCDa
(not enough ratings)
Overview
Table of Contents
Synopsis

Lập Dị Cũng Cần Có Hạnh Phúc



Thể loại: Tình yêu, bạo lực học đường.

Tác giả: Vt.mgk

Ngày Viết: ngày 22 tháng 7 năm 2025.

Ngày phát hành:

Ngày Dừng:



_Đây là truyện bạo lực học đường, không thích xin đừng đọc, không report, không dùng những từ khó nghe trên truyện. Xin cảm ơn đã ghé qua cuốn truyện tẻ nhạt của tôi. -



Giới thiệu nhân vật:



•Kiến Văn

Ý nghĩa của tên Kiến Văn: Kiến Văn có ý nghĩa là người có kiến thức, ý chí và sáng suốt.

Ngày sinh: ngày 19 tháng 05

Chiều cao: 1m70

Cân nặng: 30kg



•Minh Nhật

Ý nghĩa của tên Minh Nhật: Minh Nhật có ý nghĩa là quang minh chính đại, lòng dạ trong sáng như thái dương.

Ngày sinh: ngày 05 tháng 11

Chiều cao: 1m78

Cân nặng: 59kg



(Cập nhật thêm nếu có)





Trường học trong miệng người đời luôn là một cuốn văn đầy vui vẻ, một ngôi nhà thứ hai dạy bạn từ trẻ còn thơ hay cũng chỉ là một nơi mua vui cho bọn nhà giàu?.



Chúng chà đạp lên nhân cách, địa vị và ngay cả lòng tự tôn của mỗi con người. Người đầu tiên luôn chính là kẻ sẽ làm ta cảm thấy nhiều tổn thương.



*xoẹt*



"Kiến Văn, mày đứng lại ngay cho tao! tính làm cái gì vậy hả?" hớt hải chạy theo sau.



Kiến Văn lặng thinh đứng trên chiếc lan can đã lâu năm từ bao giờ, những con ốc bị rỉ sét trầm trọng, ống sắt yếu ớt lung lay ra thể sẽ gãy bất kỳ lúc nào.



Nhìn những người bạn học mới quen vài tháng như thể đã thân thuộc từ kiếp trước, bọn họ thay phiên nhau chèn ép cậu mỗi ngày. Đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe, cố kiềm lại những giọt nước mắt không để chúng tự tiện rơi thêm kì lần nào.



Trên khoảng không gian lạnh lẽo của mùa đông, gió thiu thiu tạt vào lớp áo mỏng, chạm vào lớp da thịt, nổi trên những vết thương chi chít vào nhau, nó tê buốt tận tâm can.



"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau! Đứa nào mau đi gọi cho cô chủ nhiệm đi!" Đám học sinh quéo đít cả lên, gồng căng cổ họng la hét gọi người cứu trợ.



Kiến Văn chôn chân đứng ngây đó, ghi nhớ thật kỹ từng chi tiết, từng biểu cảm của đám chuyên hay bắt nạt người khác, đang phải sợ hãi vì sắp dính dáng đến vụ việc "giết một mạng người".



Mở miệng ra lúc nào cũng thánh thiện, phía sau dùng đôi tay ngọc ngà đi khắp nơi vấy bẩn?



Sự cuống cuồng vì tình huống trước mắt, giả bộ với cái giương mặt giả tạo, đem ra bàn cân so sánh show diễn viên cũng không quá phô trương. Kiến Văn cười khinh.



"Bước xuống đây từ từ nói chuyện"



"Tình bạn như một cây bông lau nhỉ? gió thổi là bay mất haha"



Kiến Văn vờ hỏi, cậu thừa biết lũ người bên dưới đều hiểu nhưng chúng lại chọn cách một mực im lặng. Cái khoảng không gian đó như dần bóp nát cả lồng ngực, thật khó thở.



"Ghê tởm lắm sao? Do chính tôi ghê tởm? Hay do các người mới là người ghê tởm?" Kiến Văn ngã người ra sau, đem toàn bộ chấp niệm khi còn sống ôm một lần theo mình mà vùi chôn. Lần này, Kiến Văn thực sự sẽ chấm hết cuộc sống của bản thân tại đây, một lần và mãi mãi.



Đến phút này Kiến Văn mới cho phép nước mắt mình rơi khi thân thể chưa chạm đất, sự tiếc nuối cuối cùng dành cho thanh xuân, sự kì vọng của tương lai, điều bị vùi đi vĩnh viễn.



Khi thân thể và linh hồn dần lìa xa, cái kí ức kia một lần nữa tái hiện lại, một cuộc sống ám ảnh cậu , chúng là những con dao dần ghim thẳng vào trái tim.



Kiến Văn nhắm mắt lại, nở một nụ cười hạnh phúc, Kiến Văn chính thức buông thả tất cả hết thảy phiền muộn...



"Con sắp được gặp lại bà rồi".



.

.Dù mạnh mẽ bao nhiêu cũng có lúc phải rơi lệ.



.Đứng trên cao, cảm nhận tình cảm vô nghĩa.



.Tình yêu nào cũng được đừng làm trái lương tâm của mình là được.



.Yêu anh đến hơi thở cuối cùng.



.Tạm biệt, người em yêu.



.



To Be Continued

0 Reviews
(not enough ratings)
Translation Quality
Stability of Updates
Story Development
Character Design
World Background
Share your thoughts with others