Chương 10: Tai nạn bất ngờ

Người đang đứng bên dưới biết rõ đó là dấu hiệu lão gia nổi giận:“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì ạ?”

“Đã vậy bọn họ vì cái nhà họ Sở kia mà dám đối đầu với nhà họ Thẩm ta, thì ta muốn xem xem bọn họ có thể vì nhà họ Sở mà làm đến mức nào.”

“Ý ngài là...?”

“Ngày mai, ngươi dẫn người đi bắt con bé mồ côi nhà họ Sở về đây cho ta.”

“Gia chủ, con bé đó là liệt sĩ thân thuộc* đấy, đừng để bọn họ nắm thóp phản đòn ngược lại chúng ta.”

(*Liệt sĩ thân thuộc: con cháu của người hy sinh vì nước, được chính quyền bảo vệ.)

“Ngươi lo cũng đúng. Vậy thì đánh cho nó một trận, coi như làm cảnh cho nhà họ Hoa và họ Cố xem.”

“Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Vân Nhất đã vội vào không gian, vì cô đặt rất nhiều kỳ vọng vào những khe hở lớn nhỏ giữa các tảng đá kia.

Phía tưới bằng nước máy thì chưa thấy gì, nhưng chỗ được tưới bằng nước giếng trong không gian thì đã nhú lên chút mầm xanh, khiến cô mừng rỡ không thôi.

Xem ra ông trời không bạc đãi cô. Những khe hở giữa các tảng đá đúng là có thể dùng để trồng trọt.

Quá phấn khích, cô nhảy lên đá mà nhảy nhót.

Nỗi e ngại với việc về quê lao động cũng tan biến sạch, đây chính là cơ hội tốt để cô tìm thêm nhiều loại hạt giống.

Ra khỏi không gian, cô chỉnh trang lại bản thân, định bụng ăn sáng xong sẽ xử lý chuyện nhà họ Tần trước, sau đó dạy dỗ Tôn Duệ Minh một trận.

Dù sao, tối qua cô đã nắm được lịch trình của hắn hôm nay.

Gần trạm xe buýt có một sân bóng rổ, lúc cô đi ngang qua thì bên trong có nhóm người đang chơi bóng.

Cô mải suy nghĩ chuyện trong đầu, hoàn toàn không chú ý xung quanh.

Bỗng nhiên, từ sân bóng vang lên tiếng hét: “Ôi xừ mịa...!”

Cô vừa ngẩng đầu theo phản xạ, liền bị quả bóng rổ bay thẳng vào mặt.

Cơn đau khiến cô ôm mặt ngồi thụp xuống, nước mắt trào ra, theo sau là hai hàng máu mũi ấm nóng.

Mấy người đang chơi bóng thấy vậy liền vội chạy lại, ai nấy đều sợ hãi không thôi, liên tục cất lời xin lỗi.

Giữa đám đông, một giọng nói trầm tĩnh vang lên:“Cô không sao chứ?”

Vừa nói, anh ta vừa đưa tới trước mặt Vân Nhất một chiếc khăn tay kẻ caro màu xanh dương, còn mới tinh:“Dùng cái này đi.”

Vân Nhất không nhận lấy, chỉ ôm mũi đứng yên một lúc. Cơn đau cũng dịu lại, cô mới ngẩng đầu nhìn kẻ gây họa:“Các người chơi bóng kiểu gì vậy?”

Người đối diện biết rõ mình sai, vội nói:“Thật xin lỗi. Phía trước không xa có trạm y tế, cô có muốn đến đó kiểm tra không?”

Vân Nhất biết mình không sao, cũng chẳng muốn phí thời gian ở đây. Cô trừng mắt nhìn người trước mặt một cái, rồi khom người, bước tới vòi nước công cộng gần đó.

Bị nước lạnh làm tê buốt, máu mũi chẳng mấy chốc đã ngừng chảy.

Cô rửa mặt sạch sẽ, rồi lại trừng mắt lườm nhóm người kia một lần nữa, tay ôm lấy cái đầu vẫn còn ‘ong ong’, quay lưng rời đi.

Chỉ là, cô không nhận ra rằng, kẻ gây họa kia vẫn luôn dõi theo bóng lưng cô, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đợi đến khi Vân Nhất đi xa, người bên cạnh vỗ vai gã còn đang ngẩn ra:“Ê này, mày sao thế? Không bị bắt đền còn chưa quen à?”

Người kia không nói gì, chỉ dùng khuỷu tay thúc nhẹ hắn một cái:“Nói linh tinh gì đó. Nếu không phải mày ném trượt thì đã chẳng trúng người ta.”

Nói xong lại liếc nhìn bóng dáng sắp khuất, ôm bóng chạy trở lại sân.

Vân Nhất đến nhà họ Tần, rõ ràng là họ đang đợi cô.

Chị dâu cả của nhà họ Tần hôm nay hiếm khi nở nụ cười với cô, nhưng nụ cười đó chẳng hề có thiện ý, mà chỉ là niềm vui vì đạt được mục đích.

Ánh mắt chột dạ của ông cụ nhà họ Tần khiến Vân Nhất hiểu rằng mình đã đoán đúng.

Chỉ là… cô sẽ không giúp ông ta giải vây. Cuối cùng thì ông ta cũng chọn cách phản bội để bảo vệ cháu trai mình.

Cô hiểu được, nhưng trong lòng thì khinh thường sâu sắc.

(Hết chương)