Chương 14: Chuyện xấu trong nhà không nên mang ra ngoài

Sau khi hai bên chào hỏi vài câu, có người đến ghi chép chi tiết vật phẩm quyên góp. Nghệ Nhất cũng đem số tiền còn dư lại sau khi mua sắm — lấy được từ nhà họ Tôn — quyên góp luôn một thể.

Cô cũng giải thích với người phụ trách rằng lần này chủ yếu là đến thăm bạn cũ của ông nội. Người phụ trách rất nhiệt tình, lập tức cử người dẫn cô đi.

Khi đến nơi, mấy cụ già đang ngồi thẫn thờ, ánh mắt ngơ ngác. Cảnh tượng ấy khiến Nghệ Nhất không khỏi thấy xót xa:Họ từng là những người anh hùng cơ mà.

Có lẽ là do ý thức còn sót lại của nguyên chủ, nhớ tới ông cụ Sở đã khuất, mắt cô cũng hơi đỏ lên:“Các ông ơi, còn nhớ cháu không ạ?”

Một trong số các cụ phản ứng đầu tiên:“Cháu là... Nghệ Nhất hả?”

Cô mỉm cười gật đầu:“Là cháu đây ạ.”

Cô không định nói cho họ biết chuyện cụ Sở đã mất:“Cháu đến thay ông nội, mang lời thăm hỏi đến cho các ông.”

Vừa nói, cô vừa giơ túi quà mua bằng phiếu của mình ra:“Đây là quà ông nội nhờ cháu mang đến – toàn là đồ bổ dưỡng đấy ạ. Có bất ngờ không?”

Có lẽ đã rất lâu rồi họ không có người thân quen đến thăm, mấy ông lão đều sững người, rồi nở nụ cười hạnh phúc.

Ông cụ ngồi gần cửa bật dậy, cười lớn:“Con gái lớn lên khác thật, cao hơn hẳn rồi, càng ngày càng xinh đẹp.”

Sau một lúc trò chuyện vui vẻ, Nghệ Nhất thấy hộ lý đang gội đầu cho một cụ khác, liền nói:

“Lâu lâu cháu mới đến được một lần, để cháu giúp các ông gội đầu nhé. Mình vừa làm vừa trò chuyện.”

Hộ lý bên cạnh nghe vậy cười nói:“Thế thì tốt quá! Mấy ông cụ nhất định là mừng rỡ lắm.”

Nước ấm được chuẩn bị xong, cô vừa gội đầu vừa trò chuyện cùng họ. Trong phòng liên tục vang lên những tràng cười sảng khoái.

Nhìn cảnh tượng ấy, lòng Nghệ Nhất dâng lên nhiều cảm xúc. Cô thầm nghĩ:Sau khi về lại Kinh thành, nhất định phải dành thời gian ghé thăm họ nhiều hơn.

Tuy nhiên trong lòng còn nhiều chuyện phải lo, mà trời cũng đã xế chiều, cô đành tạm biệt mấy cụ ông trong ánh mắt lưu luyến của họ.

Bên phía nhà họ Tôn, quả thật là loạn hết cả lên.

Sau khi nghe tin cậu con trai thứ ba gặp chuyện, mẹ Tôn hoảng loạn, quay sang cô con gái út mặt mày tái mét:“Yến Tử, mau đi gọi ba con với anh cả, anh hai về ngay!”

Tôn Tiểu Yến còn chưa kịp chạy ra khỏi sân thì cha cô – Tôn An Thọ – đã hấp tấp chạy vào, nhìn thấy con gái đang định lao ra ngoài:“Yến Tử! Rốt cuộc là sao thế? Sao thằng ba lại bị bắt rồi?”

Tôn Tiểu Yến cuống đến mức không biết làm gì. Nếu chuyện của anh ba bị định tội thật, thì cả nhà họ Tôn sẽ gặp họa, tiếng tăm của cô cũng tiêu tan. Dù lo lắng đến mấy, cô vẫn nhớ rõ:"Chuyện xấu trong nhà, không được để người ngoài biết."“Ba, vào trong rồi nói!”

Vừa dứt lời thì anh cả Tôn Kiến Minh và anh hai Tôn Ái Minh cũng lần lượt chạy về đến nơi.

Không để họ kịp hỏi, Tôn Tiểu Yến đã lên tiếng:“Vào nhà nói đã.”

Mấy người liếc thấy hàng xóm trong sân đang ló đầu ngó sang, cũng chẳng muốn để người ta xem chuyện nhà mình như trò cười, đành cúi đầu đi vào nhà.

Vừa bước qua cửa, mẹ Tôn đã hoảng hốt nói lớn:“Ông nó ơi! Thằng ba bị lũ trời đánh trong ủy ban bắt đi rồi!”

Cha Tôn hoảng quá vội vàng bịt miệng bà:“Bà điên à! Muốn lôi cả nhà xuống hố à?”

Cao Hải Đường – mẹ Tôn – bị chồng quát khẽ như thế thì cũng tỉnh ra, gạt tay ông ra:“Ông nó, giờ tính sao đây?”

Cha Tôn đẩy bà ra:“Bà nói rõ xem rốt cuộc là chuyện gì?”

Mặt bà Tôn trắng bệch, nói năng lắp bắp kể lại những gì mình nghe được:“Tôi cũng không biết rõ… chỉ là nghe người ta nói vậy thôi…”