"Tư Dật, em nghe chị nói, mấy năm qua Hoắc Miên cũng đã giúp chị rất nhiều. Mỗi lần chị bị người ta bắt nạt, cô ấy đều ra mặt giúp chị, còn tìm việc làm cho chị, cho chị tiền… giúp chị rất nhiều, cô ấy không xấu như em nghĩ đâu."
"Thôi đi chị, chị tỉnh lại đi, cô ta mà tốt với chị sao? Cô ta tốt với chị mà chị còn có thể rơi vào hoàn cảnh như bây giờ? Cô ta có gia tài bạc triệu, ở biệt thự Nam Sơn, chị thì sao? Chị và con gái chị ở phòng trọ chưa đến năm mươi mét vuông, cô ta ăn sơn hào hải vị, chị thì sao? Ngày nào chị cũng ăn cơm hộp, còn chọn loại rẻ nhất. Cô ta hưởng thụ cuộc sống còn chị lại phải bôn ba vì cuộc sống. Chị nên suy nghĩ cho kĩ, rốt cộc là ai đã khiến chúng ta rơi vào cái cảnh này? Nếu như lúc đó không phải cô ta và Hoắc Tư Khiêm cấu kết với nhau thì chúng ta có thể thành ra thế này không? Chúng ta sẽ là cậu cả và cô cả cao quý của nhà họ Hoắc rồi. Đầu óc chị có thể tỉnh táo lại hay không, hả?"