"Tư Dật, đừng lề mề nữa, đi mau." Nguyễn Thanh Thanh xách va li toàn đô la Mỹ và trăm triệu chi phiếu thông dụng quốc tế lấy được từ chỗ của Hoắc Tư Khiêm, cô ta chỉ muốn rời khỏi nơi này, mà trong lòng Hoắc Tư Dật vẫn nghĩ nên báo thù thế nào.
"Đợi chút, Thanh Thanh, anh định tặng bọn họ một món quà siêu to khổng lồ cuối cùng…"
Nói xong, Hoắc Tư Dật lấy một cái va li màu đen từ chỗ hẻo lánh, lấy hai hộp màu đen giống nhau từ bên trong ra, sau đó lần lượt buộc vào Hoắc Miên và Đậu Đinh, rồi trói riêng hai người ra.
"Hoắc Tư Dật, rốt cuộc mày muốn làm gì?" Hoắc Miên đã rất yếu, ngay cả giọng nói cũng lộ vẻ yếu ớt.
"Ha ha, mày sẽ biết thôi, chắc hẳn mày nên cảm ơn tao vì tao sẽ đưa ra một vấn đề khó khăn lớn nhất trong cuộc đời chồng mày. Đến lúc đó mày cũng có thể thấy được rốt cuộc có phải anh ta quan tâm mày nhất không?"
Hoắc Tư Dật cười độc ác xong lại đi đến trước mặt Hoắc Tư Khiêm.