Hoắc Miên: "..."
"Sao lại có cái biểu cảm như thế kia... Anh chọc em đấy... cô bé ngốc."
Hoắc Miên đã khóc đến nức nở. Tuy rằng Hoắc Tư Khiêm là một tên khốn, cô cũng mong anh ta sẽ chết. Thế nhưng nếu anh ta chết trước mặt cô, cô vẫn cảm thấy không thể chấp nhận nổi.
Thân là bác sĩ, tuy rằng đã coi nhẹ sinh lão bệnh tử từ lâu, thế nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được người mà mình quen biết từ từ biến mất giống như những ngôi sao vậy. Đây là chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này.
"Tiểu Miên... Nói chuyện với anh đi, anh không ngủ..."
"Ừ, tôi nói chuyện với anh." Hoắc Miên đã khóc đến mức thở không ra hơi.
Thấy mommy và ông chú xấu xa kia nói chuyện với nhau, Đậu Đinh cũng không dám khóc nữa. Lúc này quả thật bé đã tỉnh táo lại.
"Tiểu Miên... Em biết lần em ở trong tù, bị phán tử hình, lúc đó trong lòng anh đang nghĩ gì không?"
"Không biết." Hoắc Miên lắc đầu.