"Này... ông chú xấu xa, ông đừng có tán tỉnh mommy của tôi... Ông sắp chết rồi mà còn có sức mà tán gái nữa à."
Nghe thấy lời tỏ tình buồn nôn như vậy, Đậu Đinh hoàn toàn không nhịn được phải bùng nổ. Câu nói đó của Đậu Đinh khiến Hoắc Miên dở khóc dở cười.
Hoắc Tư Khiêm cũng rất hứng thú, ngẩng đầu lên liếc nhìn Đậu Đinh: "Cháu là Bố Đinh hay Đậu Đinh?"
"Chú đoán xem?"
"Đoán đúng có quà không?" Hoắc Tư Khiêm cố ý cười hỏi.
"Một cái tát có tính không?" Đậu Đinh hiếm khi trở nên kiêu ngạo.
"Không tính. Nếu chú đoán đúng, cháu hãy để mẹ cháu thích chú được không?" Hoắc Tư Khiêm tiếp tục chọc bé.
"Nghĩ hay lắm. Sao ông không bay lên trời luôn ấy, vai kề vai với mặt trời luôn đi?" Đậu Đinh trợn trắng mắt nhìn Hoắc Tư Khiêm.
"Đậu Đinh, đừng ăn nói lung tung." Hoắc Miên trách cứ.
"Ồ... Hóa ra cháu là đứa thứ hai, là Đậu Đinh." Hoắc Tư Khiêm cười đắc ý.
Đậu Đinh che mặt: "Mommy, mommy lại bán con gái như vậy sao?"