"Đúng là vật đổi sao dời mà, không ngờ anh cũng sẽ có ngày hôm nay." Tần Sở nhàn nhạt liếc qua mặt Hoắc Tư Khiêm.
"Ha ha... Đúng là không ngờ được, có điều cũng may tên oắt con Hoắc Tư Dật kia đã tự tử, bằng không để tôi tự sắp xếp người ra tay... Quả thật tôi không biết tôi sẽ phải bày trận lớn thế nào đây... Tuy nhiên cũng may Tiểu Miên không sao, tôi cũng yên tâm."
"Tiểu Miên sẽ không sao, tôi có thể bảo vệ cô ấy chu đáo... Điều này không cần Tổng giám đốc Hoắc nhọc lòng..." Tần Sở lạnh lùng mở miệng.
Hoắc Tư Khiêm nở nụ cười, chuyển đề tài: "Nghe nói ả gái điếm Mạc Tuyết Nhi đi tìm cậu, thế nào? Muốn hợp tác đối phó tôi sao?"
"Anh cảm thấy tôi sẽ phải hợp tác với cô ta sao? Chỉ là một kẻ ô hợp... Tần Sở tôi không cần bất cứ người nào giúp đỡ, tôi có thể đường đường chính chính thắng anh..."
"Thật sao? Nghe cậu nói như vậy, tôi cũng bắt đầu thấy mong đợi..." Hoắc Tư Khiêm tiếp tục cười, cười rất ngông cuồng.