"À... Sao mà em biết thế? Ninh Ninh." Hoắc Miên khó hiểu.
"À thì... Tô Ngự đưa cho em một miếng băng cá nhân, bảo em dán lên cho chị..." Tần Ninh nói với vẻ ngại ngại.
"Vậy à... Thế đưa chị đi, chị tự làm là được rồi." Hoắc Miên cười.
"Đừng đừng... Để em dán giúp chị, chị mặc đồ dạ hội, không tiện..." Tần Ninh nói xong liền ngồi xổm xuống, cẩn thận từng chút một dán lên vết thương ở mắt cá chân cho Hoắc Miên.
"Cảm ơn Ninh Ninh." Hoắc Miên cảm kích nhìn cô ấy một cái.
"Ai ui không cần đâu ạ, chúng ta đều là người một nhà cả, chị đừng khách sáo... Với cả... Tô Ngự đối xử với chị tốt thật đấy, chị dâu."
Thật ra lúc nói câu này, Tần Ninh không có ý gì khác, cô chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ mà thôi.
Bản thân Tô Ngự là "thái tử gia" của nhà họ Tô ấy thế mà lại có được sự kĩ tính như thế, đây là nơi công cộng, mà anh ta còn có thể chú ý đến vấn đề Hoắc Miên bị thương, thật sự khiến người ta ấm lòng.