"Tần đại nhân... Anh vẫn coi thường con gái chúng ta quá rồi..."
Hai vợ chồng cười nói trở về nhà, Hoắc Miên mệt mỏi một ngày, chân lại bị thương.
Sau khi về cô liền tắm qua loa rồi đi ngủ luôn.
Mười hai giờ rưỡi khuya...
Tần Sở đứng dậy, đắp chăn cho Hoắc Miên, sau đó đẩy cửa xuống tầng, rót cho mình một chén cà phê trong phòng uống nước.
Tần Ninh đi xuống từ trên lầu, nhìn thấy dưới tầng có ánh đèn le lói, cô liền biết là anh trai.
"Anh vẫn chưa ngủ sao?"
"Ừ, anh không ngủ được."
"Chị dâu ngủ rồi ạ?" Tần Ninh hỏi.
"Cô ấy ngủ rồi, chắc mệt muốn chết... Ban ngày đi làm, tối còn phải bận rộn chuyện tiệc tối từ thiện, thật sự đau lòng cô ấy." Tần Sở cầm cốc lên uống một ngụm cà phê.
"Chị dâu là người năng nổ thích hoạt động, cũng rất bận rộn, vốn dĩ chị ấy cũng không phải kiểu người chỉ làm bà chủ gia đình mà." Tần Ninh cười.
"Em thì sao? Sao vẫn chưa ngủ?" Tần Sở nhìn em gái.