Chương 47: Kẻ đê tiện ắt bị trời phạt (7)

Nói xong, Hoắc Tư Khiêm xoay người rời đi, Hoắc Miên ở phía sau nói thầm: "Bệnh thần kinh."

Nhưng trong lòng cô biết, Hoắc Tư Khiêm muốn nói đến những gì anh ta nói với cô trong nhà kho khi bị bắt cóc.

Hải đảo à, chốn bồng lai tiên cảnh à, những cảnh tượng Hoắc Tư Khiêm vẽ ra đều rất hoàn mỹ. Cô không muốn để Tần Sở biết, vì cô sợ anh sẽ lo lắng, dù sao, Hoắc Tư Khiêm cũng là một người điên. Ngụy Liêu và Tô Ngự lần lượt ra về, nhưng Đường Xuyên vẫn phiền nhiễu mãi không chịu đi.

Cuối cùng anh ta cũng không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Tần Ninh, mãi cho đến khi sắp tàn tiệc.

Lúc Tần Ninh hơi mệt mỏi đứng ở cửa uống nước, anh ta mới chạy tới, cởi áo khoác của mình ra, phủ lên cho Tần Ninh...

"Cho cô, cô mặc ít quá..."

Vì quá đột ngột nên Tần Ninh bị dọa sợ, cô quay đầu lại, vừa định từ chối: "Tôi không cần..."

Thì Đường Xuyên cũng đã cợt nhả đi xa...