"Chuyện này cứ để chị xử lý, em và Tiểu Khiết cứ yên tâm nghỉ phép đi."
Hoắc Miên cũng không trả lời thẳng vấn đề này mà nói chuyển sang việc nghỉ phép.
"Chị Tiểu Miên, em muốn nghe sự thật, em không còn là trẻ con nữa, chị đừng giấu em, em có thể chịu được." Nghê Dương vẫn ngoan cố muốn biết kết quả và sự thật.
Hoắc Miên do dự một lúc mới khẽ gật đầu: "Là cô ta làm."
"Nhưng mà sao chị ấy lại làm như vậy? Lúc hủy bỏ hợp đồng em đã đưa cho chị ấy một khoản tiền, chuyện đã qua lâu rồi sao bỗng nhiên lại tung tin đồn, bôi đen em. Em nghĩ mãi không hiểu, tại sao chị Anh Tử lại như thế, chị ấy không nên là người như vậy mới đúng."
Giọng Nghê Dương mang theo vẻ đau lòng và thất vọng không thể nào diễn tả được, trong lòng anh ta, dù bây giờ Anh Tử không phải là người đại diện của anh ta thì vẫn là người có ơn với anh ta, Bá Nhạc của anh ta, có ơn tri ngộ với anh ta.