"Xì, Tiểu Khiết không ghen đâu, người cô ấy kính nể nhất là chị đấy. Em nổi tiếng như vậy mà cô ấy còn không sùng bái em, cô ấy lấy chị làm mục tiêu phấn đấu của cuộc đời. Ban đầu ở bệnh viện, nếu không phải chị bằng lòng cho cơ hội thì một cô gái nông thôn không tiền không thế không có người quen như Tiểu Khiết sao có thể ở lại khu điều dưỡng phía Nam làm trợ lý cho chị được, càng không thể quen được em. Cho nên chị là người có ơn với chúng em."
"Được rồi, thằng nhóc, đừng lừa tình nữa, chúng ta quen biết bao năm qua, nói những lời này thì khách sáo quá, hai em tốt là được, chuyện bên này cứ giao cho chị, đến khi em về thì tất cả đã kết thúc rồi."
"Vâng, cảm ơn chị, chị vất vả rồi. Chị chuẩn bị bao lì xì thật lớn đi nhá, em về sẽ tuyên bố tin kết hôn." Dường như lần này được nghỉ tâm trạng Nghê Dương rất tốt, xem ra cho anh ta và Trần Khiết nghỉ là đúng.