Chương 104: Mơ mộng hão huyền là ngu xuẩn (14)

"Ừ, hiếm khi được tan sớm như hôm nay nên em định đến Thục Hương ăn lẩu cay." Hoắc Miên cười.

"Chào Tổng giám đốc Hoắc."

"Tổng giám đốc Hoắc."

Năm vị quản lý trông thấy Hoắc Miên cứ như thể nhìn thấy vị cứu tinh, chỉ muốn đốt pháo chúc mừng, đúng là ông trời không diệt bọn họ mà.

"Bên này còn chút việc phải giải quyết." Tần Sở trả lời.

"Nhưng mà em đói lắm." Hoắc Miên cắn môi, bắt đầu nũng nịu.

Quả nhiên, chỉ cần cô vừa nói thế là Tần Sở không thể chống cự được.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng đầu nhìn năm cấp dưới: "Sáng mai bàn tiếp chuyện này, các anh ra ngoài trước đi."

"Vâng, Tổng giám đốc Tần."

Sau khi bọn họ đi, Tần Sở lập tức đứng dậy, lấy áo khoác mặc vào rồi ôm vai Hoắc Miên: "Đi thôi, chúng ta đi ăn lẩu."