"Toát cả mồ hôi hột… Tôi không có bản lĩnh lớn đến vậy đâu." Đường Xuyên xấu hổ cười.
Hai người cười cười nói nói, một người uống hết một chai bia lại phát hiện ra chẳng hề say gì cả.
"Ông chủ, cho thêm hai chai nữa…"
Cứ uống hai chai, hai chai như vậy, đến khi mỗi người uống được bảy chai rồi, thì Đường Xuyên có vẻ hơi hơi say…
Tần Ninh thì vẫn bình tĩnh tự nhiên, ăn đậu hũ cuộn.
"Tôi nói này, bà cô, có thật là cô uống một chai rồi say thật không đấy? Không giống lắm…" Đường Xuyên không nhịn được hỏi.
"Tôi đâu có nói là chỉ uống được một chai thôi đâu..."
"Vậy cô thế này… là có ý gì?" Đường Xuyên duỗi một ngón trỏ ra, bắt chước động tác của Tần Ninh lúc nãy.
"Tôi nói là cứ uống một mạch thôi…"