Nghe xong câu này của Đường Xuyên, cuối cùng cô gái kia chẳng nói gì nữa, xấu hổ gật đầu rồi quay đi.
Cô ta đi rồi, không khí chỗ này cũng hoàn toàn thay đổi… Đường Xuyên không nói lời nào, uống liền tù tì ba chai bia.
Tần Ninh cảm thấy sau chuyện này còn có uẩn khúc gì đó, nhưng cô thấy ngại vì mình và Đường Xuyên cũng chẳng thân thiết lắm, không thể hỏi quá nhiều, cho nên cô cũng chỉ có thể yên lặng uống rượu cùng anh ta…
Cuối cùng, Đường Xuyên cúi xuống nhìn đồng hồ rồi cười nói: "Ôi chao, cũng sắp đến giờ rồi, để tôi tiễn cô về trước, nếu không Bố Đinh sẽ giết chết tôi mất."
"Anh là đàn ông con trai mà còn sợ một đứa bé à?" Tần Ninh cười anh ta.
"Đừng đùa, Bố Đinh không phải là một đứa bé, tôi cảm thấy con bé này hẳn là xuyên không hoặc trùng sinh gì đó, chẳng hề giống một đứa bé ba tuổi gì cả, người lớn cũng đến chịu thua nó, chỉ mấy giây thôi là đã bị nó hành ra bã rồi."