Nói xong, Phó Giai Đồng nhìn chưa từng nhìn Lạc Thần Hi, quay đầu nhìn Phó Cánh Hiên, còn lớn tiếng tranh công.
"Bác tổng thống, bác có nghe hay không? Cháu đã nhường nhịn Lạc Thần Hi rồi đấy! Cháu thực sự biết sai rồi! Bác đừng so đo với cháu nữa mà, sau này cháu nhất định sẽ chỉ ở tại Phó gia, tuyệt đối không gây rắc rồi gì nữa, cháu…cháu xin thề!"
Phó Văn Hiên vẫn đứng ở bên cạnh không dám lên tiếng, lúc này cũng đứng dậy, giúp đỡ con gái cầu xin, xin lỗi Lạc Thần Hi.
Nói xong, hai cha con cô ta cùng nhau ngẩng đầu, vội vàng nhìn Phó Cánh Hiên.
Lồng ngực của Phó Giai Đồng đập thình thịch, nhưng vẫn nỗ lực an ủi : Cô ta đã ăn nói khép nép mà xin lỗi Lạc Thần Hi như thế, bác tổng thống nhất định sẽ tha thứ của cô ta thôi!
Nhưng mà, cô ta đợi thật lâu, hiện trường vẫn yên tĩnh như chết.