Cảm nhận được sự ấm áp khi được cậu ôm vào ngực, cô mới tỉnh hồn, mở đôi mắt to thất thần nhìn cậu.
"Hàn, mẹ em còn chữa được không?"
Lúc hỏi câu này, nước mắt đã lăn xuống.
Hận thù trước kia, oán trách trước kia, cô đều quên hết. Bây giờ cô chỉ hy vọng bà có thể sống tốt, có thể có cuộc sống như người bình thường.
Lệ Cảnh Hàn nhìn dáng vẻ đau lòng của cô, khẽ gật đầu.
"Có thể chữa được, mẹ em bây giờ đã có thể nhận ra em rồi. Nghe bác trai bảo trước kia bà ấy còn không nhớ rõ sau, đây không phải là dấu hiệu tốt hay sao?"
Lâm Sơ Tâm lau nước mắt: "Ừ, em cũng cảm thấy bà ấy sẽ tốt lên."
Lúc Thời Niệm bình tĩnh lại, cả nhà bốn người cùng nhau ăn cơm.
Trịnh Lôi gắp thức ăn cho Lâm Sơ Tâm: "Ba mẹ không biết con thích ăn gì, nên đành gọi hết những món ngon nhất của nhà hàng này."