Lệ Cảnh Hàn lắc đầu: "Không được, thân thể em vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đợi một thời gian ngắn nữa đã."
Lâm Sơ Tâm nhíu mày: "Nhưng giờ em chẳng có đồng tiền nào."
Vừa nói xong lại nhớ đến, tiền cậu cho cô không phải là tiền sao? Vậy nên vội vàng liếc cậu một cái, rõ ràng thấy sắc mặt cậu trầm xuống.
"Hàn, em biết anh rất có tiền, nhưng em không muốn làm một người vô dụng, em phải có tiền của mình gửi ngân hàng mới có cảm giác an toàn."
Đây chính là cuộc sống mấy năm nay của Lâm Sơ Tâm, số tiền trong thẻ càng lớn, cô càng có cảm giác an toàn.
Lệ Cảnh Hàn cũng không phải không cho cô tìm việc: "Vậy em muốn tìm việc ở lĩnh vực nào? Hoặc em thích làm gì?"
Chỉ cần cô vui thì cậu đều ủng hộ.
Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Tâm nghĩ đến chuyện này, lúc trước cô đi làm chỉ vì tiền, chỉ cần kiếm được tiền, chỉ cần người ta đồng ý nhận cô, cô sẽ đi ngay.