Lệ Cảnh Hàn có chút mê mẩn, Sơ Tâm như vậy thật quá hoàn mỹ.
Khóe miệng cậu cong lên thành một nụ cười, âm nhạc kết thúc, cậu vỗ tay.
Tất nhiên Lâm Sơ Tâm hào phóng nhận hoan hô, sau đó chạy về phía cậu, vui vẻ như trẻ con.
Cô ôm lấy cánh tay cậu, đầu tựa vào vai.
"Hàn gia, em múa đẹp không?"
Lệ Cảnh Hàn đưa cô ra khỏi phòng tập, nụ cười trên mặt rất rạng rỡ. Đây mới là chuyện Sơ Tâm muốn làm nhất, trước kia cậu chỉ cho là cô muốn kiếm rất nhiều tiền.
Thật ra cô như vậy sao có thể không có sở thích gì?
Bây giờ nhất định cậu sẽ giúp cô làm được chuyện cô thích mà không cần kiếm tiền đơn thuần nữa.
"Múa đẹp lắm, chuyện công việc của em để anh giải quyết cho, an tâm chờ tin anh."
Lâm Sơ Tâm nhướng mày: "Được thôi, em chờ."