Lệ Nhất Phàm duỗi tay qua sủng nịch sờ sờ đầu cô: "Không có việc gì, anh dắt cho em, đi một vòng trước thử xem."
An An được anh đỡ lên ngựa, cô bị dọa hét lên một tiếng.
"A, thật cao nha!"
Lệ Nhất Phàm bị tiểu bộ dáng đáng yêu kia của cô chọc cười: "An An, em ngồi thẳng, hai chân kẹp chặt, tay vịn yên ngựa."
An An nghe anh nói làm theo, ngồi thẳng thân mình, hai chân mặc giày ủng dẫm đúng chỗ, tay cũng có chỗ để nắm lấy.
Tức khắc không có đáng sợ như vừa rồi, cô xuất ra một tia ý cười.
"A, như vậy tốt hơn chút."
Lệ Nhất Phàm nhìn cô rõ ràng thực sợ hãi, lại còn phải ra vẻ cười với anh, anh biết nha đầu này là thiện lương nhất, không nghĩ làm anh lo lắng, cho nên dù sợ hãi cũng phải ra vẻ tươi cười.
Ánh mắt anh có một tia ấm áp, An An như vậy làm người ta thực ấm áp, chỉ cần cùng cô ở bên nhau, toàn bộ thế giới đều trở nên tốt đẹp mà an bình.