Lệ Nhất Phàm mắt nhìn nước dâu tây của cô, đây là thứ mà trước kia cô thích nhất, cho nên anh liền gọi cái này cho cô.
"Hiện tại em không thích uống nước dâu tây nữa sao?"
An An nhéo ống hút híp mắt cười: "Thích! Nhưng mà, em cảm thấy uống cái này giống như trẻ con vậy."
Cô không nghĩ lại bị bọn họ xem thành một đứa trẻ, cho nên muốn uống cà phê.
Lệ Nhất Phàm đem cà phê của mình đưa đến bên miệng cô: "Em uống một ngụm thử xem, nếu thích thì kêu một ly."
Có một số việc làm làm liền thành thói quen, cho nên anh không hề nghĩ ngợi liền gọi nước dâu tây cho cô.
An An uống một ngụm, nhíu mày, quá đắng, không thích.
Cô vội vàng uống một ngụm nước của mình, trong miệng mới thoải mái hơn.
Bởi vì Lệ Nhất Phàm uống chính là cà phê đen, anh không thêm đường cũng không thêm sữa, tự nhiên không uống ngon bao nhiêu.